Diệp Định Quốc lắc đầu:"Chẳng bằng đầu ngón chân của Bạch Lộ!"Mọi người mỉm cười khuyên Diệp Định Quốc không nên tức giận, có thể nuôi lớn con gái đến từng này, còn cho nó học cấp ba đã là tốt lắm rồi.
Trịnh Thu Hà không ngờ Diệp Chiêu càng ngày càng cứng đầu khó bảo, còn muốn hờn dỗi trước mặt mọi người, bà ta vội vàng đi theo vào phòng.
Diệp Chiêu ngồi xổm dưới đất đang lục đồ của mình, bác gái ngồi ở mép giường, véo mạnh cô một cái:"Mày ném bát cái gì? Ai cho mày mượn gan hùm?""Cút ra!" Diệp Chiêu bị đau lùi về phía sau.
Câu "cút ra" này vô cùng chói tai, Trịnh Thu Hà liếc mắt ra ngoài cửa, không tiện nổi giận, chỉ đành nhẹ giọng cảnh cáo:"Mày đừng có nổi điên, đến lúc đó mày không lấy được một xu nào, thì đi uống gió Tây Bắc đi.
Tao với bác hai mày không nuôi nổi đâu.
"Tìm được một mẩu hương muỗi, ném vào trong đĩa xong, Diệp Chiêu ngẩng đầu nhìn bác gái, ánh đèn trong phòng tù mù, cả gương mặt bác gái đen thùi lùi.
"Con sẽ không làm mình làm mẩy với cha.
"Trịnh Thu Hà nén giận, nhỏ giọng dỗ dành:"Miệng phải ngọt một chút, nịnh nọt cha cháu trước, lấy được tiền rồi tính.
"Diệp Chiêu "ừm" một tiếng, gãi gãi cổ:"Cho con tiền mua hương muỗi.
""Trong phòng bác còn một ít, dưới ngăn tủ, cháu tự đi lấy đi.
" Bên ngoài có người đánh đổ bát, bác gái đứng lên không quên nhắc nhở Diệp Chiêu thêm một câu: "Nhớ phải nịnh nọt cha cháu và mẹ kế!"Nói xong bác gái vội vàng ra ngoài.
Có câu nói