Bà ta không tin Diệp Chiêu thật sự muốn đi học lại, chắc chắn là ở nhà lười biếng quen, không muốn vào nhà xương làm việc, còn muốn cha nuôi tiếp.
Diệp Chiêu đoán được bà ta nghĩ như thế nào, cô bèn khẽ mỉm cười nói: "Ba không nỡ chi tiền cho con đi học lại.
""Không phải, đương nhiên là không phải rồi.
Để dì đi nói với ba con.
Chỉ cần con muốn đi học, dì sẽ ủng hộ con.
" Bạch Vận Liên vỗ nhẹ lên vai Diệp Chiêu, rồi hàn huyên thêm đôi ba câu.
Khách bên ngoài sắp về, Bạch Vận Liên mới vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Chiêu lại mở sách giải trí ra, ngồi ngơ ngẩn một lát.
Chờ khi bên ngoài dần yên tĩnh, cô mới đứng dậy cầm vỏ dưa hấu đi vứt.
Diệp Định Quốc uống rượu đỏ cả mặt.
Ông ta ngồi trên ghế sô pha, cả mặt với cổ đều đỏ rực.
Ông ta khép hờ mắt, nghe Bạch Vận Liên thì thầm gì đó.
Diệp Chiêu vứt vỏ dưa hấu vào thùng rác, chợt nghe thấy ba cô quát to đầy chê ghét: "Đừng có làm tao mất mặt thêm nữa, mày là cái thứ gì thì phải tự biết lấy.
"Diệp Chiêu vốn là cái thứ gì, chính là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, quán quân về tiết kiệm, học cả đại học lẫn thạc sĩ, tiếc là trong lúc đang làm nghiên cứu sinh, trên đường đi làm thêm thì cô bị tai nạn giao thông, bất hạnh thành người thực vật.
Cho nên lần xuyên không này chính là cơ hội sống lại của cô.
Diệp Định Quốc lại nhắm mắt, chỉ hừ ra một câu: "Thứ ăn hại!"Diệp Chiêu như phản xạ có điều kiện cãi lại: "Nếu con là thứ ăn hại,