Đồ nội y này cũng không thể để đám trẻ thấy.
Chung quy không phải vì Triệu Chanh xấu hổ cái gì, chỉ là lười ứng phó với vô vàn vấn đề tò mò của trẻ con.
Nhà xí bên kia căn bản không có đèn, cũng may bên ngoài sắc trời còn chưa tối hẳn, Triệu Chanh liền ngồi xổm trên phiến đá dùng nội y mình vừa cởi ra chà xát lên người coi như khăn mặt.
Cũng may chỗ tắm rửa này hẳn đã được Lâm Kiến Thành sửa sang lại một chút, đặt ở đây một phiến đá xanh, bằng không nếu là bùn vàng, lúc này còn bị nước cuốn lên sợ là chân đầy bùn, tuy nhiên cái này vẫn không bằng nguy cơ trơn trượt làm người ta té ngã.
Tắm rửa xong đi ra, cơ thể Triệu Chanh cảm thấy thoải mái hẳn, nhưng trong nhà lại không có dầu gội hay xà bông thơm, hết cách Triệu Chanh chỉ có thể đi hỏi Lâm Đại Thuận.
Lâm Đại Thuận cổ quái nhìn chằm chằm Triệu Chanh, một lần nữa xoay người từ trên giường đất leo xuống.
Vốn định đi chân trần, nhưng nghĩ lại vừa rồi đã chà rửa tay chân sạch sẽ đến vậy rồi, nhưng tốt xấu gì Lâm Đại Thuận vẫn phải mang đôi dép cao su kia vào, chạy tới sau cánh cửa sờ sờ hai quả bồ kết khô cứng đưa cho Triệu Chanh, “Này, cô đập nát nó ngâm với nước chờ một lát là có thể gội đầu.
”Mẹ kế cũng thật để ý, vậy mà còn muốn gội đầu.
Vật kia lúc trước ba đã từng mua về nhưng ngày hôm sau đã bị bà nội lấy đi mất, sau đó ba cũng không mua nữa.
Triệu Chanh còn không biết trong lòng đứa bé đang suy nghĩ cái gì, chỉ cầm quả bồ kết đi ra ngoài vừa đập ra rồi ngâm vào nước, bận rộn một hồi cuối cùng cũng gội đầu xong.
Nói thật, người khác đều nói mùi bồ kết cũng khá thơm nhưng Triệu Chanh lại cảm thấy nó thối.
Nhưng dù thối vẫn tốt hơn trên đầu cảm thấy ngứa ngáy, lúc Triệu Chanh gội đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện, cũng không biết trên đầu mình có chấy hay không, nhất thời cảm thấy