Nhưng mà Lâm Đại Thuận cũng không phải một đứa trẻ bình thường, Triệu Chanh đảo mắt sửa lại lời nói, hỏi: “Ba con bao giờ mới về? Cô được đưa đến đây nhưng trong túi cũng không có một đồng, chỗ tiền của con có thể dùng trong bao lâu?”Lâm Đại Thuận quả nhiên không nghi ngờ, thở dài gật đầu, tiếp tục cúi đầu vò vò quần của em trai, “Lần này hình như ba chạy rất xa, đại khái phải hơn hai tháng mới trở về.
”Mặt khác nó vẫn còn giấu tiền, Lâm Đại Thuận cũng biết giá cả đồ ăn cho nên cũng không lo lắng không có tiền mua đồ ăn sẽ chết đói.
Triệu Chanh cũng không nói, hơn hai tháng hy vọng có thể nghĩ ra cách sớm nhất, chờ thêm vài ngày nữa lúc lên trấn mua đồ ăn thuận tiện đến đồn công an hỏi một chút, cô ở tuổi này phải làm tiếng nào mới có thể làm được hộ khẩu và chứng minh thư.
Lâm Nhị Thuận ở bên cạnh ngâm tay trong nước vẫn chơi vô cùng vui vẻ, Triệu Chanh giặt hai bộ quần áo, đưa tay cảm nhận nước trong thùng một chút, cảm giác không còn ấm như lúc đầu, đứng lên lại đổ nước trong thùng lấy một thùng nước khác, giữ chỗ nước đã hết ấm giặt quần áo, múc một thùng nước khác trong giếng đưa cho Lâm Nhị Thuận.
Cô có thể nhận ra nước trong giếng còn có một tầng sương mù, là do chênh lệch nhiệt độ gây nên, nước so với thời tiết còn ấm hơn, Triệu Chanh thật muốn dùng nước này giặt quần áo.
Tuy vậy nước Lâm Nhị Thuận chơi dù đã lạnh nhưng vẫn không thể lãng phí như vậy, lúc Triệu Chanh sờ vào tùy tiện nghĩ bản thân đang dùng nước ấm.
Vì nói thế nào cô cũng là người lớn, không thể để trẻ con chơi nước lạnh còn mình thì dùng nước ấm.
Tác giả có lời muốn nói: Cái giếng trong thôn chúng tôi thường đông ấm hè mát, khi còn bé lúc mẹ tôi giặt quần áo tôi vô cùng thích nghịch nước.
Có điều chỗ chúng