Ngồi trong sọt nhìn ra những ô vuông hở trong đó nó có thể thấy được anh trai đang đuổi theo, Lâm Nhị Thuận nhất thời khoái chí cười khanh khách, còn dùng đầu ngón tay thò qua những khe hở, muốn vươn bàn tay nhỏ bé về phía anh trai.
Cũng may cái gùi đan bằng dây mây dù có khe hở là những ô vuông, nhưng những ô này cũng không tính là lớn, bàn tay nhỏ nhỏ của đứa trẻ hai tuổi như Lâm Nhị Thuận cũng không thể vươn ra được, chỉ lộ ra ba ngón tay.
Lâm Đại Thuận sợ tay em trai bị kẹt, vội vàng đưa tay sờ sờ đầu ngón tay em trai, sau đó dỗ nó rút tay vào.
Triệu Chanh cũng không để ý đến hai anh em kia chơi đùa như thế nào ở sau lưng mình, chỉ nới lỏng dây lưng gùi ra hơn một chút, dù sao nãy giờ cái gùi đã siết bả vai cô đau nhức, bây giờ mới cảm giác dễ chịu hơn chút.
Hiện tại tuy rằng đã là năm 91, nhưng ở tỉnh Hoàng Hải đều bị giới hạn về mặt địa lý hay điều kiện tự nhiên đều không tốt, nên đừng nghĩ đến việc phát triển kinh tế cơ bản.
Nhiều lắm nếu ai có lá gan đủ lớn thì sẽ qua thôn bên cạnh làm công, kiếm tiền cũng được kha khá.
Nghe nói “ai đó” là Lâm Kiến Thành ở thôn tiên nữ, đáng tiếc người này lại là một kẻ cặn bã, bằng không Đại Thuận và Nhị Thuận cũng không đến mức phải trải qua cuộc sống khổ cực đến mức này?Triệu Chanh tùy ý suy nghĩ một hồi, đi theo Lâm Đại Thuận dạo vài vòng trên núi, nhận ra trên mặt đất có mấy cây hoa cỏ mùa xuân mới nở cái dài cái ngắn, bụi cây nào cũng mới nhú mọc từ dưới đất lên vô cùng xanh tươi.
Bây giờ mới hiểu ra khả năng muốn lên núi nhặt củi khô như khi cô còn bé đi theo bà ngoại đoán chừng là không thể.
“Quên đi, tốt nhất vẫn là đến