Đây quả thật là một ngọn núi lớn không phát triển, điều này càng làm quyết tâm muốn chạy trốn khỏi nơi đây của Triệu Chanh thêm kiên quyết.
“Sáng sớm mai cô sẽ đi, con ở nhà chăm sóc tốt bản thân với em trai đấy, đồ ăn cô sẽ nấu nhiều hơn chút để trong nồi, nếu giữa trưa cô không về kịp con cứ hâm nóng lại một chút là có thể ăn.
”Lâm Đại Thuận thoạt cảm thấy hụt hẫng, vốn rằng nó còn muốn đi theo, mặc dù biết sẽ có kết quả này vì dù sao cho dù nó có biết đường đi nhưng em trai nó chắc chắn phải có người cõng đi cõng về cả đường đi, mẹ kế nhìn sơ cũng không phải là người khỏe mạnh gì.
Thất vọng một chút, Lâm Đại Thuận đột nhiên giật mình nhớ tới một chuyện, vạn nhất mẹ kế đi mà không trở lại vậy phải làm sao?Triệu Chanh đang nghĩ ngày mai lên trấn nên làm gì và có thể làm gì, trong chốc lát đúng là không để ý đến vẻ mặt lo âu của đứa con trai lớn đang đứng cạnh này.
Để cho Lâm Đại Thuận cùng em trai nó trông củi lửa, Triệu Chanh cứ vậy đi ra ngoài ba lần, có thể làm cho vại nước xem như lấp đầy, hai bên bả vai của cô cũng gần như bị đòn gánh thiêu cháy đến rã ra.
Cũng coi như làm vậy là xong nhưng Triệu Chanh còn chưa được nghỉ ngơi, nước sau khi được đun nóng trước hết phải tìm chỗ nào đó tránh gió nhưng vẫn có ánh mặt trời chiếu vào để Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận thay phiên nhau tắm, cứ vậy đứng dưới ánh mặt trời bắt đầu cho hai đứa trẻ kia tắm rửa.
Lâm Đại Thuận đã năm tuổi, Triệu Chanh vốn chỉ cần mang nước nóng đến nhà xí bên kia cho nó tự tắm, nhưng Lâm Đại Thuận lăn qua lộn lại nửa ngày trong đó, khi đi ra sau cổ và tai đều còn có một tầng bùn đen.
Nếu đổi lại là đứa trẻ của nhà khác Triệu Chanh cũng lười quản, nhưng nghĩ