Trải qua hai ngày hai đêm, rốt cuộc cũng sắp vào đến tỉnh Trúc Hải, đường ở đây không mấy dễ đi, tối hôm qua bọn họ phải tìm một hộ nông dân ven đường cầu mong ở nhờ.
Cũng may sao người ta đồng ý, chỉ cần trả lại một ít tiền là có thể ngủ qua đêm.
Anh Hùng “ừ” một tiếng, tiện thể đưa tay lên đè một bên lỗ mũi hỉ nước mũi ra đất, chất giọng hơi khàn khàn thể hiện tình trạng vừa mới tỉnh ngủ: “Làm thêm chút canh trứng gì đó, mọi người ăn no rồi lên xe xuất phát.
”Lâm Kiến Thành ừ đáp lại, xoay người vừa cài cúc áo vừa ra khỏi phòng, Lâm Kiến Thành cùng hai tên đầu hói và mập khác đều phụ trách giúp anh Hùng, cũng chính là Hùng Đại Sơn lái xe tải.
Hai năm qua Lâm Kiến Thành đã tích góp được chút tiền, chỉ mong sao sẽ sớm thôi sẽ được hắn có thể tự mua cho bản thân một chiếc xe tải riêng thuộc về mình, đến lúc đó có thể tự mình chạy, tự mình kiếm tiền.
Bởi vì ngay từ đầu đã có ý nghĩ như thế, Lâm Kiến Thành ở bên Hùng Đại Sơn vô cùng tích cực làm việc, bất luận là tìm nguồn cung cấp hay tiêu thụ hàng, thậm chí ngay cả việc ăn ở dọc đường bọn họ đi hắn cũng vô cùng tích cực, cứ chạy theo Đại Sơn hai ba năm như vậy, đến bây giờ Lâm Kiến Thành đã có thể độc lập sắp xếp mọi việc, vận chuyển một số mặt hàng sao đến nơi.
Lâm Kiến Thành cũng không phải người có tính tình thích lén lút đào góc tường nhà người khác, Hùng Đại Sơn cũng biết ý tưởng về tương lai của hắn.
Cái ngành này cũng không phải người nào cũng có thể một mình làm xong được, đối với việc này Hùng Đại Sơn không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn cân nhắc đến cả việc hắn muốn bán rẻ lại chiếc xe tải này cho Lâm Kiến Thành, sau đó bản thân đổi một chiếc xe tải mới có trọng lượng nặng hơn.
Vừa mới tỉnh dậy, thật sự mọi người cũng không