Vừa rồi trên đường đi Triệu Chanh đã nói chuyện với chị Lưu cõng lúa trong sọt, cứ vậy sau khi trở về sẽ bán chút lúa trong đó cho cô, giá cả cũng dễ nói, cứ dựa theo giá cả trên trấn mà bán.
Vốn rằng Triệu Chanh muốn mua gạo và lương thực ở trong thôn hoặc thôn bên cạnh, lúc này đã vào tháng tư, tuy rằng phần đa các gia đình đều không có thừa lương thực nhưng cũng có một số người nguyện ý đổi gạo nhà mình lấy một chút tiền.
Người bán vừa không cần cõng đồ trèo đèo lội suối lên thị trấn mà người mua cũng có thể thoải mái vác lương thực về nhà, hai bên đều thuận mua vừa bán.
Về phần Triệu Chanh không biết có ghi sổ hay không? Điều này cũng chưa đợi chị Lưu lo lắng, Triệu Chanh đã nói rằng trong tay mình còn chút tiền, mua chút đồ ăn giúp đỡ chị cũng không phải là vấn đề.
Không quan tâm người ta có khó khăn hay không, dù sao chỉ cần người ta nguyện ý mua lương thực và trả tiền là được, chị Lưu rất vui vẻ, đối với Triệu Chanh cũng nhiệt tình hơn.
Ngoài ra Triệu Chanh còn đặt ở thím Bành mấy cân đậu xanh, đậu tương,Nói đi chợ về sẽ đến mual, bởi vì Triệu Chanh biết cách ăn nói cùng với tính tình hào sảng, đến khi Triệu Chanh nói bản thân muốn trồng rau, mấy chị gái khác nghe vậy liền tỏ ra vui vẻ nói trong nhà mình còn thừa chút hạt giống năm ngoái chưa dùng hết, chị Điền càng cười vui vẻ hơn, trở về liền tìm cho bằng được đưa đến cho Triệu Chanh.
Trên đường đi vậy mà giải quyết được nhiều vấn đề như thế, Triệu Chanh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tạm thời tách ra với chị Điền sau đó Triệu Chanh chạy qua bên chợ khác.
Mặc dù là lần đầu tiên tới nhưng Triệu Chanh cũng không lo sẽ lạc đường hoặc là tìm không thấy chỗ mua đồ bởi vì trấn Táo Tử không quá lớn, ngoại trừ chị Điền và các chị khác muốn đi bán đồ ở phố cổ phải đi chừng mười mấy phút để lên được dốc, những thứ