Đã từng trải qua những bài học từ nhỏ đến lớn trong cuộc đời như Triệu Chanh, cô tự biết mềm lòng đến mức dâng hiến bản thân chính là một kẻ ngốc, cho dù điều đó được mọi người tán dương khen ngợi nhưng Triệu Chanh tuyệt đối sẽ không làm theo.
Nhà của Lâm gia xây ở cuối thôn, hàng xóm gần nhất đều cách đó mấy trăm mét, lúc trước Lâm Kiến Thành kết hôn và ra ở riêng thì được phân đến đây.
Ba mẹ hắn sửa cho hắn một gian nhà đá chật hẹp rách nát như vậy rồi cũng coi như xong việc, còn gian nhà cũ có gạch xanh mái ngói đẹp kia toàn bộ đều để lại cho con trai cả.
Cũng bởi vì lúc chọn nền móng con dâu lớn đã đề nghị mẹ chồng như vậy nên bà ta mới xây cho Lâm Kiến Thành căn nhà rách nát hẻo lánh như vậy ở cuối thôn.
Những chuyện này đều là lúc trước nguyên chủ ở nhà nghe mẹ của mình thuận miệng nói ra, Triệu Chanh cũng chỉ biết chút chuyện như vậy.
Nghĩ đến lúc mình sốt cao hôn mê nghe thấy có một giọng người phụ nữ lớn tuổi nói không rảnh chăm sóc cô, đoán chừng là mẹ của Lâm Kiến Thành.
Nghĩ lại Lâm Đại Thuận, Lâm Nhị Thuận đói bụng cả ngày cũng không có cơm ăn, Triệu Chanh cũng biết là người phụ nữ kia thật sự đang không phải nói đùa, nói không muốn chăm sóc thật sự chính là không thèm quan tâm dù một chút, ngay cả hai đứa cháu ruột của mình cũng được “đối xử bình đẳng.
”Đây đều là chuyện vặt trong nhà người khác, Triệu Chanh cũng lười suy nghĩ nhiều.
Bởi vì là cuối thôn, Triệu Chanh chỉ cần tìm một con đường đi vào trong thôn là được, trên đường đi gặp một bà thím và một cô gái trẻ khiêng cuốc, trên vai đeo gùi làm bằng dây thừng, Triệu Chanh nhìn nhìn chạy đến cười hỏi đường.
Bác gái kia dùng ánh mắt phán xét nhìn thẳng vào mặt Triệu Chanh vừa giơ tay chỉ về hướng đường đi: “Cháu chính là người vợ mà Lâm Kiến Thành