Tô Dạng ấp úng, hốc mắt lại trở nên ướt át, đâu phải là chưa nói xong, vốn dĩ là không có nói.
“Chờ một chút.
” Cô nói.
“Được rồi, nhưng mà tôi phải nhắc bạn một chút, tốt nhất là chuẩn bị sớm một chút, bên tôi ——”Một chiếc xe tải chở đầy đá như sét đánh mà vượt đèn xanh đèn đỏ, cắt qua màn đêm yên tĩnh, tiếng ồn ào át giọng nói ở đầu dây bên kia, Tô Dạng không có nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”“Đã trễ như vậy bạn học Trình còn đang ở bên ngoài sao? Tôi vừa mới nói, tôi sẽ cho bạn thêm hai ngày, nếu lại lâu hơn thì các vị lãnh đạo cũng không đồng ý.
”Tô Dạng lại nói lại câu nói đó: “Chờ một chút, sau khi xong việc tôi sẽ tìm anh.
”“Được, vậy tôi không làm phiền bạn……”Sau khi cúp điện thoại, uất ức Tô Dạng vất vả kìm nén lại quay lại, cô vùi đầu vào khuỷu tay, nước mắt không khống chế mà rớt xuống.
Nếu mẹ thương cô, vì sao lai không đứng về phía cô……/Vào lúc Tô Dạng tám tuổi cha mẹ của cô đã ly hôn, cô đi theo mẹ cô là Giang Như Yên.
Giang Như Yên thương Tô Dạng bao nhiêu, theo lời của mẹ cô thì đó là tình thương có thể cho cô cả mạng sống.
Tô Dạng nhớ rõ tình thương của Giang Như Yên, đó là mùi cơm trong phòng trọ nhỏ, là viên kẹo nét vào miệng sau khi tan ca, là móc áo thúc giục cô làm bài tập, là bàn tay vỗ nhẹ bụng cô trong ổ chăn.
Đoạn ký ức đó dần mơ hồ, là từ khi Giang