Cô nói trong lòng đã có dự tính, Giang Tiệm Viễn nheo mắt lại cười to hai tiếng: "Được, thử một chút đi.
Như Yên, em đi cùng với cô ấy đi, không bán được thì lại để vào nhà kho là được.
""A?" Giang Như Yên không phản ứng kịp: "Vâng tốt.
"Tô Dạng lại hỏi giá vốn và giá bán thông thường, lúc các cô lui ra từ phòng làm việc, Giang Như Yên hỏi: "Cô biết bán quần áo như thế nào a?"Tô Dạng nói: Biết a.
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy.
"Cô nói bày hàng ở vỉa hè, bày hàng vỉa hè ở đâu?""Ừ! " Tô Dạng suy nghĩ một hồi, nói: "Cuối năm mọi người đều đến chỗ nào mua đồ tết, thì đi nơi đó bày hàng vỉa hè.
"Trên mặt Giang Như Yên vẫn lo lắng, Tô Dạng vỗ lưng cô ấy một cái, giọng nói nhẹ nhàng: "Yên tâm đi, sau cùng không thua lỗ là được rồi.
"Giang Như Yên khẽ gật đầu: "Tôi không phải sợ không bán được, tôi là lo lắng anh trai tôi cảm thấy cô nhiều chuyện.
"Tô Dạng hiểu, Đàm Kính Hữu cũng mở nhà xưởng, ngày thường mẹ ghi chép sổ sách, vừa muốn đi giúp đỡ làm chút sản phẩm, cũng sẽ bị chê làm không đủ tốt không đủ nhanh, phụ nữ ít nhiều có chút vướng chân vướng tay.
Đối với cha kế có thể không có bất kì tổn thất nào, nhưng thái độ này tổn thương đến tự tôn của mẹ, nhưng mà giận lại không dám nói gì, cuối cùng đành bỏ mặc.
Tô Dạng nhìn trong mắt nhớ trong lòng, nhưng cô và mẹ không giống nhau, cô tuyệt đối không phải