Giang Như Yên thấy mặt mày cô hớn hở, cảm thấy càng đáng yêu: “Tính tình rất giống, mọi người đều nói cậu ấy cẩu thả.”Cái này không có gì sai, Tô Dạng thường xuyên bị nói là “Cẩu thả”, khi còn nhỏ là “Kẻ dở hơi”, sau khi lớn lên là “Không biết lớn nhỏ”.
Nam nữ già trẻ ở trong mắt cô không có gì khác nhau, bốn biển đều là bạn tốt, thế cho nên với ai cô cũng có thể nói hai câu.Đương nhiên, ngoại trừ tra nam.Nói chuyện phiếm suốt một đường, khi các cô đi nhanh về đến nhà, Tô Dạng mới nhân ra chỉ có mình cô nói chuyện, Giang Như Yên bên cạnh không nói một tiếng.“Giang Như Yên, sao mẹ không nói lời nào?”“Như Yên ——”Là cháu trai nào quấy rầy cô và mẹ nói chuyện.Thanh âm của cháu trai này còn rất quen thuộc.Tô Dạng phóng mắt nhìn lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy chủ nhân của âm thanh, lý trí cô đã bị đâm cho tan nát vỡ vụn.Người nọ khí thế hiên ngang, hai mắt sáng ngời, giống như đèn dầu vừa được thắp sáng, lông mày giống hệt Tô Dạng.
Gò má cao kết hợp với xương hàm sắc nét làm người ta lạnh thấu xương, tạo thành một khuôn mặt dễ tạo ấn tượng với các cô gái.
Mỗi bước đi khí thế bừng bừng đều toát ra từ trong xương cốt, mang theo loáng một loại cảm giác tùy tiện và xán lạn.Tô Dạng siết chặt tay, trong lòng cười lạnh.Lời đồn đãi đều không phải chỉ là lời đồn đãi, lời trêu chọc của người lớn không phải là nói giỡn, thật đúng là, Trình Tân lúc trẻ rất đẹp.
Cũng vì gương mặt này, lừa gạt trái tim người ta mà không chịu phụ trách.
Trong lòng cô có ác ý, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt và mắt