Dưới sự lì lợm la liếm của cô, Giang Như Yên nói: “Váo sinh nhật hai năm trước của mẹ con có đưa cho mẹ ít tiền, và số tiền con tiết kiệm năm cấp 2, và số tiền con cho mẹ lúc tốt nghiệp, mẹ cũng chưa đụng tới, mẹ lại cho thêm chút tiền, chắc có thể gom đủ.
”Tô Dạng rất vui sướng, cô đã tiết kiệm được 20.
000 khi làm thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cộng lại được 35.
000 vừa đủ thanh toán, lại nói tiếp thì có nghĩa là cô có thể đi ra ngoài.
Giang Như Yên có một chỗ giấu tiền, ở dưới cùng tủ quần áo trong phòng bà, một bao lì xì không biết năm nào.
Tô Dạng đi lấy, trống không.
“Tiền đâu?” Tô Dạng gọi Giang Như Yên, cầm bao lì xì rỗng tuếch hỏi.
Giang Như Yên kinh ngạc hiển nhiên không biết đáp án, bà cũng không biết tiền đã đi đâu mất.
Hai người nhìn nhau, khi ánh mắt họ chạm nhau đều biết rõ đối phương đang nghĩ gì.
“Mè cũng nghi ngờ hắn lấy đúng không?” Tô Dạng lạnh giọng nói.
Giang Như Yên hơi hơi gật đầu.
Tô Dạng không ngạc nhiên chút nào, đây không phải lần đầu Đàm Tân Huy làm chuyện này, lần đầu tiên là khi cô còn nhỏ hắn đã lấy sữa bò trong ngăn kéo của cô, lần thứ hai là hăn đã lấy tiền lì xì bà cho cô.
Sữa bò là việc nhỏ, cuối cùng hắn cũng đã trả tiền lì xì lại cho cô.
Nhưng thói hư tật xấu trong xương tủy hắn không đổi