Một lát sau, Lê Thận đưa tay chỉ bầu trời, hỏi: "Tiên nữ biết trên trời có cái gì không?""Đá, đá to đá nhỏ." Tô Dạng nói xong hướng về phía anh nhếch miệng, thầm nghĩ: Mau nhìn dáng vẻ ngây thơ của tôi, vừa ngốc vừa trong sáng lại ngọt ngào.Lê Thận rũ mắt đối mặt với cô, đáy mắt dâng lên một tầng men say, sau đó lại chuyển tầm mắt.
giọng trầm thấp nói: "Đá à.
..ở chỗ của chúng tôi, mấy hòn đá đó gọi là tinh cầu."Giọng nói của cậu từ tốn, tiếp tục tự nói: "Người có cao thấp mập ốm, cây có cao thấp khô tươi, thật ra thì những tinh cầu kia cũng có sinh mệnh.
Hành tinh phát sáng tỏa nhiệt, hành tinh chuyển động, vệ tinh thì chuyển động vòng quanh hành tinh.
Cô đoán xem, bây giờ chúng ta, chuyển động vòng quanh cái gì?""Mặt trời." Tô Dạng trả lời, cảm thấy như đang học tiết vật lý.Lê Thận cười giễu: "Rất đúng." Anh dùng tay vẽ ra vòng tròn, vô cùng chậm chạp nói: "Cái này xoay một cái chính là một năm, vừa xoay, chính là một năm."Tô Dạng cảm thấy anhgiống như say rồi, lại giống như không có say.Anh chỉ vào hai ngôi sao sáng ngời, hỏi Tô Dạng: "Lại đoán thêm lần nữa, lúc hai ngôi sao gặp nhau, sẽ xảy ra chuyện gì?"Mặc dù là học sinh khoa học tự nhiên, nhưng môn Vật lý vẫn luôn là quỷ môn quan của Tô Dạng, từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 cô cũng không chạm vào Vật lý lần nào nữa.
Tại sao Lê Thận lại muốn nói mấy thứ này với cô,