Trên núi yên tĩnh âm u, chỉ trong chốc có rất nhiều người đã tiến vào mộng đẹp.
Tô Dạng nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu, trong lòng tán loạn không yên nên không buồn ngủ.
Giang Như Yên bên cạnh thì hít thở nhẹ nhàng, đã ngủ say.Tô Dạng trở mình nằm sấp, hai tay chống cằm, ở cách vách truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ, cô nhỏ giọng nói với Giang Như Yên:“Mẹ, hôm nay con rất xin lỗi mẹ.
Vốn dĩ con nghĩ rằng, con đã thấy nhiều, học cũng nhiều, bây giờ đã có thể bảo vệ mẹ, nhưng con không nghĩ tới chỉ một con sâu mà con cũng không dám bắt.
Quá mất mặt.”“Chủ yếu là, con chưa từng nghĩ tới mẹ cũng sợ sâu.
Ở nhà, con gặp chuột và gián thì không liền không có sức chiến đấu, chỉ biết kêu mẹ, ha ha, sau đó tư thế mẹ giống như anh hùng, đi tiêu diệt chúng nó.”Tô Dạng thở dài một hơi, “Con ích kỷ cho rằng, mẹ cái gì cũng không sợ......”“Kỳ thật mẹ cũng là một cô gái bình thường, cũng có thứ mình sợ, cũng sẽ sợ đến thét chói tai.
Sao con lại vô dụng như vậy?”“Hôm nay người giúp mẹ chính là Trình Tân, con càng không cam lòng.
Rõ ràng mỗi khi mẹ nhắc tới ông ta, đều là bộ dáng ghét cái ác như kẻ thù nhưng hiện tại lại vừa nói vừa cười với ông ta.”“Ông ta là cái thứ bỏ vợ bỏ con, sau này sẽ phụ mẹ, mẹ có hiểu không?”“Được rồi, con nói mẹ cũng sẽ không tin.”Tô Dạng lấy ngón tay giáp út ra, càng nói càng xa, đem những lời nói chưa