Tiếng con bé vang lên tí xíu: "Một ít ạ.
"Phạm Hiểu Quyên nói: "Con không nghe mẹ nói nhanh đi nấu cơm à?"Bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt lấy góc áo, căng thẳng:"Nhưng mà con đói bụng.
"Nhà trẻ cũng cung cấp cơm trưa, nhưng không có chất béo.
Trẻ con không khắt khe ngon dở như người trưởng thành, có thể ăn nhiều thì phải quản lý lâu hơn xíu thôi.
Dù mấy nhà trẻ thế hệ sau sẽ cung cấp nước bánh cho trẻ con vào buổi chiều, nhưng đám nhỏ này vừa ăn xong về đến nhà vẫn như bỏ đói lâu ngày.
Huống hồ giờ đây là đầu thập niên 90, điều kiện có hạn, không thể nào quản lý tốt được, đến cả ăn uống no nê cũng rất khó khăn.
Cô nên chuẩn bị chút đồ ăn cho con mình, để sau khi cô bé tan học về nhà có ít món lót bụng.
Phạm Hiểu Quyên thở dài: "Con ngứa tay rồi hả?"Thoắt cái bàn tay nhỏ lại siết chặt quần áo, mắt to tròn ngập nước mắt, mẹ bảo chỗ nào ngứa ngáy thì sẽ phải đánh một trận cho chừa.
Con mèo nhỏ ăn vụng uất ức nhìn sang cô, khả năng sắp xếp từ ngữ lập tức tăng lên, nói:"Mẹ ơi, con không dám nữa, không dám làm thế nữa đâu.
”Đáy lòng của Phạm Hiểu Quyên vừa chua xót vừa buồn cười, cô giữ chặt bàn tay nhỏ của cô bé, nói: "Ngứa hả?"Hàn Tinh Thần gật đầu trước, rồi lại lắc, đôi mắt rất đáng thương:"Có đôi lúc rất ngứa.
"Phạm Hiểu Quyên nói:"Làm vỡ