Khổng Vĩ cũng không hiểu mọi chuyện ra sao, anh ta chạy chậm đến sau lưng con gái của mình, giữ chặt cánh tay nhỏ cô bé lại.
"Khổng Diệu Diệu, con phải nói rõ có chuyện gì xảy ra chứ?""Con không muốn chơi với Hàn Tinh Thần nữa, nên không chơi với bạn ấy thôi, con không bao giờ muốn nhìn thấy bạn ấy nữa.
"Khổng Diệu Diệu vừa khóc vừa nói.
"Diệu Diệu.
"Khổng Vĩ nghiêm khắc ngăn con gái của mình nói tiếp, anh ta giữ chặt cánh tay nhỏ của con gái rồi nói xin lỗi với cô gái đứng bên cạnh đó:"Xin lỗi cô, tại tôi không dạy con cái cho tốt.
Chắc chắn, tôi sẽ bảo con bé xin lỗi con gái của cô.
"Người phụ nữ đối diện với anh ta chỉ cười, thờ ơ.
Không chơi thì bỏ đi, ai mà thèm chứ.
Chỉ mới thắt một bím tóc nhỏ thật xinh đẹp, đã không làm bạn bè nữa rồi sao.
Cô bé này chỉ mới mấy tuổi đầu, sao lại có tâm lý vặn vẹo như thế.
Nụ cười của cô rất nhạt, khiến cho Khổng Vĩ lại cảm giác như bản thân thật sự đã nhìn thấy cô ở đâu rồi.
…Thứ bảy, đơn vị của Hàn Giang tan ca sớm, Phạm Hiểu Quyên đúng giờ ra ngoài phát hiện có rất nhiều cô gái trẻ trong đơn vị bản thân đang làm, nhìn ra hướng đối diện bên đường.
Trời còn rất lạnh, nhưng Hàn Giang chỉ mặc một bộ đồ thể thao đứng ở trên đường thật sự toát lên hai chữ "ngầu lòi".
Khi chồng cô còn trẻ, anh quanh năm suốt tháng đều giam mình