Năm đó lúc đòi hộ khẩu nói ba hoa chích chòe, chỉ thiếu điều chưa bảo Bằng Phi làm con trai bọn họ.
Người già cũng chỉ nói vậy, Bành Thải Lan thật sự vạch kế hoạch chuyện này, nhờ danh nghĩa của bà bàn bạc mấy lần, lúc thì mua quần áo cho Hàn Tinh Thần, lúc thì tặng kem dưỡng da cho Phạm Hiểu Quyên.
Đùa gì vậy, hộ khẩu ở thành phố đấy, tặng cho con trai cô thì con gái nhà tôi biết học hành chỗ nào.
Hộ khẩu là đơn vị Hàn Giang liệt kê danh sách ra.
Nếu nói hồi trước còn có chút ý định, thì bây giờ một chút ý định đó cũng tan biến cả rồi.
Đuổi thằng nhóc kia đi, rồi lại vào phòng lấy tiền, trước khi đi còn nhìn con gái.
Cô bé đang ngủ ngon lành.
Phạm Hiểu Quyên chạm vào mặt con gái, da thịt của con nít quả thật mềm mịn, hôn một cái siêu có tính đàn hồi, giống như kẹo vậy.
Cô mang kính lọc của mẹ ruột mà nhìn con gái yêu nhà mình, dĩ nhiên càng nhìn càng đẹp chán chê.
Ngâm nga điệu khúc, xách giỏ ra ngoài.
Lân cận hẻm có một chợ thức ăn rất nhỏ.
Kiếp trước, tận đến khi cô quay về, chợ đồ ăn này vẫn chưa đóng cửa, rất dễ dàng tìm ra.
Chợ thức ăn không lớn, mới sáng sớm đã chật ních người.
Sắp qua năm mới rồi, người mua đồ tết cũng không ít, bán rau xanh, bán thịt, hàng nam bắc đều chen chúc một đống, cũng không phân khu.
Cô khó khăn lắm mới chen được đến quầy bán