Cho tới tuổi xế chiều, cô gặp được viện trưởng Cố Bồi của bệnh viện hải quân Đông Hải, dưới sự giúp đỡ của anh, cô mới có thể rửa sạch vết nhơ, hành y trở lại.
Chỉ vừa nãy, cô còn đang cùng Cố Bồi làm thí nghiệm, còn đang thương lượng buổi trưa có cần chia một ít cơm mình mang theo cho anh ăn không, sao chỉ ngủ gật một thoáng, cô đã quay về lúc mình 21 tuổi rồi.
Vậy thì Cố Bồi tin tưởng cô phải làm sao, thí nghiệm chữa bệnh mà cô đang tiến hành phải làm sao?Lâm Bạch Thanh đứng dậy, xoay người nhìn xung quanh, hận không thể lập tức quay về cương vị làm việc.
Nhưng… cô bỗng dừng lại.
Cô bây giờ mới vừa tốt nghiệp, cũng chưa kết hôn.
Đây được coi là chuyện tốt nhỉ, cô đã trẻ ra, mà đây là lúc cuộc đời và sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu.
Chuyện này… quá tốt rồi!…Linh Đan Đường là phòng khám trung y, tuy dạo này đang đóng cửa nhưng người cầu y vẫn tìm tới không dứt, đều là hưng phấn mà tới, thất vọng mà về.
Bác sĩ Lưu nói: “Mau chóng giã lá dâu đi, chúng ta phải nhanh chóng chế ra phù tang hoàn cho mùa mới, không mở khám được thì chúng ta chế thêm ít Đại Mật hoàn, cũng tiện xoa dịu những bệnh nhân đang mỏi mắt đợi chờ kia.
”Giơ chày đá lên, vốn tưởng với tay chân già nua của mình thì nó sẽ rất nặng, nhưng Lâm Bạch Thanh mới cầm lên đã nhẹ nhàng nhấc chày đá lên được rồi.
Cô không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.
Trong cơ bắp của cô tựa như tràn ngập vô số sức mạnh, hơn nữa mắt không hoa tai không lãng, khướu giác nhạy bén, hương dâu, hương rượu, còn có hương hoa ngào ngạt của thùng mật hoa hòe ở góc tường lập tức chen chúc chui vào trong khoang mũi của cô.
Oa, sự nhạy bén chưa từng có của khướu giác, cảm giác này quá tốt.
“Wow, chày đá rất nhẹ, mật ong rất thơm, thơm quá thơm quá!” Lâm Bạch Thanh không khỏi hô to lên.
Bác sĩ Lưu cảm thấy hôm nay cô gái này cực kỳ khác thường, lắc đầu cười khổ, thầm nói cô phát sầu về việc nên lựa chọn một đối tượng tốt thế nào, sầu tới sinh bệnh rồi.
Ngẫm lại cuộc đời mình, cả đời Lâm Bạch Thanh ngoài lựa chọn sai đối tượng kết hôn, còn lại toàn là may mắn.
Nhưng có câu trai sợ lấy nhầm vợ, gái sợ gả sai chồng.
May mắn và vinh quang cả đời cô đều bị cuộc hôn nhân tồi tệ đó hủy hết.
Cô là một cô gái thôn quê, khi còn nhỏ bị viêm gan vàng da, rất nhanh đã trướng nước.
Mà ở thời đó, viêm gan vàng da thuộc bệnh nan y có tính truyền nhiễm cực mạnh, hết thuốc chữa.
Cha mẹ ôm cô chạy khắp các bệnh viện cũng không nơi nào chịu tiếp nhận chữa trị, là lão trung y Cố Minh của Linh Đan Đường đã chữa khỏi cho cô.
Mà lúc trị bệnh,