Từ năm bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã đi theo ông đứng tấn, luyện nội đan để thăm dò kinh mạch, khí huyết chảy bên trong cơ thể.
Cứ như thế luyện được nội lực, không chỉ có thể tìm được đúng huyệt vị mà còn có thể nắm giữ được độ mạnh yếu. Cô không chỉ có thể bấm huyệt mà khi nguy cấp còn có thể dùng công phu mèo cào. Nhưng cô nghe theo lời thầy, chỉ khi chữa bệnh hoặc gặp nạn với có thể dùng, bình thường không để người khác nhìn thấy. Cô lắc đầu, cười nói: “Không đâu.”“Nhìn đi, Bạch Thanh nói không được, em xem phim võ thuật ít thôi.” Bảo Xuân Minh nói với vợ. Nàng dâu nhà họ Bảo chặn không cho Lâm Bạch Thanh đi vào, nói: “Bạch Thanh, vào một buổi tối năm ngoái trong con hẻm này, chính mắt chị nhìn thấy em điểm huyệt một tên côn đồ muốn sờ mông em.
Cái tên côn đồ bị em điểm huyệt què rồi đấy.”Tên côn đồ đáng thương bị cô điểm huyệt đã đánh mất công việc trong xã hội. …Bên ngoài vô cùng ồn ào, trong phòng vang lên một chuỗi âm thanh giống như chuông bạch vang lên: “Chị, xem hôm nay em mang món gì ngon đến cho chị nè.”Vén rèm đi vào trong, em gái Chiêu Đệ đang đứng ở góc tường nấu cơm, thấy chị gái đến đây liền mở nắp một cái lọ tráng men cũ kỹ ở trên giá xuống.
Bên trong có một con cua nhỏ và canh cua, sợi mì trần qua nước sôi được bỏ vào trong bát rồi để lên bàn ăn. Cô ấy cố tình nói: “Mời bác sĩ Lâm ăn cơm.”Nhưng Lâm Bạch Thanh vừa đưa tay định nhận lấy bát, Chiêu Đệ lại thu bát lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao chị không nói với em chuyện điểm huyệt, tên côn đồ kia có trả thù chị không?”“Không có, anh ta không dám đâu.” Lâm Bạch Thanh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói. Rõ ràng cô có bản lĩnh, không cần sợ người khác bắt nạt, em gái lại là người bình thường thì mới sợ bị bắt nạt. Nhưng em gái lại luôn lo lắng cho cô, dù là ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều thích chắn trước cô, che chở cho cô. “Về sau có chuyện gì chị cũng phải nói cho em, em giúp chị trừng trị côn đồ, em chửi chết anh ta.” Chiêu Đệ đưa bát cho chị gái. Ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt em gái vẫn mang nét bầu bĩnh của trẻ con cùng với cặp mắt hạnh tròn đầy ngây thơ, lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng 84 trên người em Lâm Bạch Thanh mới cảm giác bản thân đã được sống lại. Cô đã sống lại, em gái vẫn ở bên cạnh, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời. Dù từ bảy tuổi Lâm Bạch Thanh sống tại