Một giây trước, Chu Thắng bởi vì Tạ Vân cự tuyệt hôn anh còn có chút hờn dỗi, nhưng giây sau anh lại mỉm cười, yên lặng phối hợp cùng Tạ Vân bắt mạch.“Thiên Chiếu mạch thuật” mà Tạ Vân học được ở Thái Sơn Đường, là những tinh túy cô đọng nhất về chẩn mạch.Cô chỉ cần đặt ba ngón tay ở gân mạch là có thể thăm dò tình hình bên trong cơ thể con người rõ ràng, giống như có mắt nhìn thấu bên trong cơ thể, hai chữ “Thiên Chiếu” cũng chính vì vậy mà được đặt tên.Một bác sĩ giỏi không thể phạm sai lầm trong chẩn đoán.“Thiên Chiếu mạch thuật” là kỹ năng mà Tạ Vân đã dành thời gian học dài nhất trong Thái Sơn Đường, mức độ thông thạo cũng đạt tối đa.
Cô cũng đã luyện tập kỹ năng này đến trình độ hoàn hảo nhất.Tạ Vân nhắm mắt lại, bản thân dường như đang dạo chơi trong các đường kinh mạch của Chu Thắng, có thể nhìn rõ nội tạng và da thịt bên trong của anh.“Phổi của anh bị tổn thương nặng, dạ dày cũng trọng thương, gan bị cắt mất một góc? Lá lách lạnh lẽo ứ nước, anh đã chích rất nhiều lần, nội thương tích tụ trong kinh mạch…Khí huyết cạn kiệt mới trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Ông bà gánh còng lưng lắm anh mới miễn cưỡng lụm về được cái mạng đấy nhé.”Chu Thắng nghe xong, ngạc nhiên đến mức miệng không khép được luôn rồi!“Em chỉ cần dựa vào ba ngón tay mà đã biết được phổi và dạ dày của anh bị tổn thương á? Còn biết gan anh bị cắt mất nữa?”Anh vén quần áo lên, chỉ thấy trước ngực và sau lưng có mấy vết thương do đạn bắn, còn có ba vết sẹo rất gớm ghiếc do bị dao chém.Tạ Vân chỉ nhìn thoáng qua đã nhắm mắt lại, cô không đành lòng nhìn, cũng không dám nhìn.Chu Thắng thấy Tạ Vân không nói lời nào, anh xoa xoa mái tóc mà Tạ Vân tỉ mỉ chải chuốt: “Không phải anh đã toàn thân trở về rồi hay sao? Anh còn trẻ, dưỡng thương cho thật tốt chắc chắn sẽ hồi phục lại mà.
Không nói chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài ăn tối nhé, được không em?”Chu Thắng cắt ngang như vậy làm cho Tạ Vân cũng từ trong cảm xúc thoát ra: “Ra ngoài ăn gì chứ? Thức ăn buổi trưa còn thừa lại một đống kia kìa,