Mà hàng tồn trong nhà cũng chỉ đủ cho hai ngày.Ngày mai cô vẫn có thể qua đây tiếp, nhưng ngày kia lại phải ở nhà làm cá viên, bằng không mấy hôm sau chú Phúc và thím Phúc sẽ không có cách nào bán hàng.Chú Phúc và thím Phúc bảo: “Ngày mai ngày kia cháu đều tới cả đi.
Cả một năm bà A Hương chỉ bận có mỗi ba ngày này, có cháu giúp thì chuyện làm ăn của bà ấy cũng có thể suôn sẻ hơn.”Tô Niệm Tinh có hơi cảm động, nhưng cô không muốn làm lỡ dở công việc của bọn họ: “Vậy ngày kia chú thím không bán cá viên sao ạ?”Chú Phúc và thím Phúc nâng mắt nhìn cánh tay mỏi nhừ: “Cả năm chú thím đã bôn ba mệt rồi, cũng muốn ra ngoài chơi một hôm.”Tô Niệm Tinh vỗ đầu một cái, đúng rồi, phía bên Hương Giang này được tư tưởng phương Tây khai sáng, cũng không phải chỉ biết cắm đầu kiếm tiền mà bọn họ cũng khao khát được hưởng thụ cuộc sống.Chuyện này coi như đã quyết định xong.Tô Niệm Tinh hỏi bọn họ muốn đi đâu chơi?Chú Phúc và thím Phúc cười đáp: “Năm ngoái đi leo núi rồi, năm nay muốn đi ăn hải sản.
đến Tây Cống hoặc là đảo Nam Nha vậy, phong cảnh đẹp mắt cũng rất thích hợp để du lịch nữa.”Tô Niệm Tinh cũng mang vẻ mặt khao khát, kiếp trước cô thích nhất chính là đi chơi, còn bây giờ thì sao? Cô lại phải bôn ba vì cuộc sống.Chú Phúc và thím Phúc thấy vẻ mặt này của cô cũng bật cười: “Lần sau sẽ dẫn cả cháu đi nữa.”Tô Niệm Tinh ngại ngùng gãi đầu.Ba người trở về nhà, tất cả đều yên tĩnh, những nhà khác đều đã ngủ rồi.
chú Phúc đi lên mở cửa, Tô Niệm Tinh cẩn thận đẩy con xe đẩy vào trong sân, còn chưa đợi bọn họ thu dọn rồi về phòng thì đột nhiên bên ngoài sân truyền tới những tiếng bước chân dồn dập.
Ba người giật thót tim.
Muộn như vậy rồi sao vẫn còn người nữa vậy? Con chó vàng nhà bên đang phát ra những tiếng tru tréo như moi gan móc phổi, ba người quay đầu, híp mắt lại nhìn, chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn uy mãnh đi qua, đứng ở bên ngoài sân, cách một lan can nhìn bọn họ.Dưới ánh đèn yếu ớt, Tô Niệm Tinh lờ mờ trông thấy gương mặt của bọn họ, toàn là mấy