Giám sát Lương thấy cô ta lén lút lại cho rằng bọn họ thấy cô em đại lục dễ bắt nạt cho nên dùng thủ đoạn hèn hạ, đôi lông mày lập tức nhíu chặt, giơ tay ngăn đối phương: “Để tôi đi.
”Anh ta vòng qua Quan Thục Huệ đi sang phòng bên cạnh, mở khóa phòng ra và trông thấy cảnh tượng bên trong, cả người đều sững sờ.
Chỉ thấy người bị tình nghi đang cầm tay Đại Lâm, Đại Lâm thì nghiêng nửa người tới, gần như muốn vượt qua cái bàn, nói chuyện cũng cực kỳ dịu dàng.
Còn một tổ trưởng mà anh ta cực kỳ coi trọng như Trương Chính Bác lại đang ngồi đối diện với hai người, không chỉ không ngăn cản hành vi làm xằng làm bậy của cấp dưới mà ngược lại còn khoanh tay, bày ra bộ dạng xem kịch hay.
Phát hiện ra cửa mở, Đại Lâm và Trương Chính Bác giật nảy mình, lập tức đứng dậy: “Sir Lương!”Giám sát Lương tức đến xanh mét mặt mày, ngón tay chỉ vào hai người: “Các cậu ra ngoài hết cho tôi!”Đại Lâm và Trương Chính Bác không dám ho he tiếng nào mà nhanh nhẹn chuồn khỏi phòng, theo giám sát Lương đi vào văn phòng của anh ta.
Quan Thục Huệ liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh đang mang vẻ mặt vô tội, sắc mặt của cô ta rất phức tạp, tuy rằng Đại Lâm muốn lấy vợ đến phát điên rồi nhưng anh ta cũng không thể ở ngay trong đồn cảnh sát tán tỉnh một nghi phạm được chứ? Nếu đồn ra ngoài, tổ trọng án A bọn họ sẽ thành cái gì đây?Trong văn phòng giám sát, giám sát Lương chửi hai người kia đến tối tăm mặt mũi: “Người dân bên ngoài thì đang nơm nớp lo sợ, cách lúc phát hiện ra vụ án đã được bảy mươi hai tiếng rồi mà các cậu vẫn còn ở đó chim chuột với nhau nữa à? Hơn nữa lại còn ở ngay trong đồn cảnh sát nữa chứ? Các cậu đang ở cục cảnh sát hay là đang ở club đêm thế hả?”Đại Lâm và Trương Chính Bác nói lại chi tiết ngọn ngành chuyện Tô Niệm Tinh xem bói rất chuẩn ra.
Vốn tưởng rằng giám sát Lương sẽ kinh ngạc nhưng không ngờ anh ta còn chửi dữ hơn cả trước.
Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội mà chen mồm vào.
Đợi anh ta chửi xong rồi, Trương Chính Bác sợ giám sát Lương nghỉ xả hơi xong sẽ lại mở miệng chửi người tiếp cho nên anh ta quả quyết biện hộ thay