Biển người mênh mông, cô biết đi đâu mà tìm người bây giờ? Đúng rồi, cô có thể tìm A Lệ.
A Lệ đồng hương cũng đang đi làm ở Vịnh Đồng La, khi ấy A Lệ còn nói cho cô biết địa chỉ, là số mười hai đường Portland.Tô Niệm Tinh dự định buổi chiều sẽ đến đường Portland tìm A Lệ, hỏi đối phương liệu có biết gì về tung tích của mẹ cô hay không.Cô hỏi thăm chú Phúc và thím Phúc xem phải ngồi xe đến đường Portland thế nào, là ngồi xe buýt hay là đi tàu điện, cái nào tiện hơn.Ai ngờ thím Phúc vừa nghe nói cô định đến đường Portland đã lập tức nhíu mày: “Cháu đến đường Portland làm gì? Chỗ đó không sạch sẽ gì đâu, một cô gái chưa lập gia đình như cháu tuyệt đối không thể đến đó.”Tô Niệm Tinh cả kinh hoảng hốt, đường Portland là khu đèn đỏ hay gì? Cô hồi tưởng kỹ càng lại ký ức của nguyên chủ, khi ấy A Lệ kia ăn mặc rất thời thượng, trở về quê nhà còn chê người Tứ Xuyên nhà quê.
Nguyên chủ không nghĩ nhiều gì mà thậm chí trong lòng cũng ngầm cho rằng như vậy.Nhưng Tô Niệm Tinh cẩn thận nhớ lại thì A Lệ đúng là ăn mặc rất thời thượng, có rất nhiều kiểu dáng thậm chí còn chưa từng thấy qua ở nội địa, nhưng nét phong tình trong nét mặt của đối phương cũng rất là đáng nghiền ngẫm.A Lệ ra tay còn vô cùng hào phóng, xây nhà cho em trai, nhưng cô tới Hương Giang rồi mới biết không có chứng minh thư thì hoàn toàn không tìm được một công việc tốt.
Vậy A Lệ kia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.Cách giải thích duy nhất chính là cô ta vẫn luôn làm cái nghề không thể cho người khác biết.Trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, liệu có phải A Lệ lừa nguyên chủ, cố tình dẫn cô vượt biên đến Hương Giang và muốn nguyên chủ cùng bán thân với cô tay hay không?Club đêm ở Hương Giang nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có chính sách nhất lầu nhất phượng.Nguyên chủ quanh năm lo làm việc, làn da từ nhỏ đã mang màu lúa mạch, ngũ quan lớn lên cũng rất thanh tú, còn ưa nhìn hơn cả A Lệ, nếu cô có thể trắng ra hai tông thì nói không chừng đã có thể đi thi hoa hậu Hồng Kông rồi.Dẫn một