Khi ấy, thể lực của Tô Niệm Tinh không ổn, bộ dáng đã gần như bất tỉnh, A Lệ muốn cứu cô nhưng lại sợ bị cô kéo chìm xuống sâu hơn nên chỉ đành khua nước rời đi, nhưng ai ngờ Tô Niệm Tinh vẫn chưa chết mà vẫn còn sống, cô ta có hơi nói năng lộn xộn: “Cô vẫn chưa chết tại sao lại không tới tìm tôi, con nhóc này, cô cũng thật quá vô lương tâm, tôi còn tưởng cô đã chết mà khóc suốt mấy ngày liền đó.
”Cô ta kích động đập lên cánh tay Tô Niệm Tinh mấy cái.
Hai người là đồng hương nên hiển nhiên nói tiếng địa phương vùng Tứ Xuyên, nhưng Cường ngốc cũng không nghe hiểu được gì cả, thấy A Lệ đánh Tô Niệm Tinh, anh ta tuân thủ lời dặn dò của anh Bưu, ngay lập tức tóm cổ tay của A Lệ, lực tay lớn đến mức suýt chút nữa thì gãy xương.
A Lệ đau đớn, sắc mặt trắng bệch cả đi, kêu oai oái.
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, vội vàng vỗ lên cánh tay của Cường ngốc kêu anh ta thả A Lệ ra: “Cô ấy là đồng hương của tôi, anh dùng sức nhẹ một chút đi mà!”“Không phải cô nói cô ta nợ tiền cô sao?” Tô Niệm Tinh không ngờ đầu óc anh ta thẳng đuột như vậy, sợ sau này anh ta vẫn sẽ đi tìm A Lệ gây rắc rối nên vội giải thích: “Cô ấy không nợ tiền tôi, là tôi lừa anh đó, nếu tôi không nói cô ấy bắt nạt tôi thì anh sẽ không giúp tôi dẫn người ra ngoài đâu nhỉ?”“Cô nói cái gì? Cô lừa tôi á?” Cường ngốc trừng to mắt nhìn cô thật lâu với vẻ khó tin, sau đó nện một đấm xuống bàn xem quẻ, cái bàn rung lên, giọng nói của anh ta giống như hạt cát bị nghiền nát vừa thô vừa nguy hiểm.
Tô Niệm Tinh có hơi sợ hãi nhưng cô đã có tấm da hổ như anh Bưu đây rồi nên cũng không sợ anh ta, vì thế cô trừng mắt nhìn lại: “Là bản thân anh không biết thay đổi dựa theo tình huống, tôi nhờ anh giúp tôi gọi người ra, vốn chỉ là chuyện thuận tay đối với anh nhưng anh cứ khăng khăng muốn tôi lừa anh đấy chứ.
”Tuy rằng lý lẽ chính là như thế nhưng suy cho cùng cũng đã lừa người ta rồi, nên cô vội vàng bảo: “Tôi mời anh uống trà sữa