Bà A Hương rất nhanh lại nói một câu: “Không tin thì bây giờ cậu về nhà mà xem, gian phu còn đang ở nhà cậu đấy.”Bà ta vừa học theo lời của Tô Niệm Tinh, dùng tiếng Quảng Đông lặp lại một lần, nói xong bà ta mới chợt nhận ra vừa rồi mình đã nói gì, quay đầu dùng tiếng phổ thông hỏi Tô Niệm Tinh: “Sao cháu biết?”Tô Niệm Tinh chỉ đáp một câu: “Tính ra được.”Trư Nhục Vinh lại tức điên người, bà già chết tiệt này! Không phải anh ta chỉ không cho bà ta mượn tiền thôi sao, vậy mà bà ta dám làm hỏng danh tiếng của vợ anh ta! Anh ta tức lên muốn xắn tay áo đánh người.Anh Đại Sơn lại cản anh ta lại: “Bà A Hương đã từng này tuổi rồi, cậu hơi dùng sức một chút có thể đánh chết người đấy, sau đó chính cậu sẽ ngồi tù tiếp.”Trư Nhục Vinh tức đến mức quay vòng vòng tại chỗ, bà A Hương nhìn anh Đại Sơn, anh ta có lòng tốt như vậy sao? Lại còn giúp mình.Trong mắt anh Đại Sơn lóe lên một tia hứng thú, vỗ một phát lên vai Trư Nhục Vinh, sức của anh ta cực nặng, Trư Nhục Vinh lập tức bị anh ta khống chế, quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, sau đó phản ứng lại được đối phương chính là giang hồ, không phải người mà mình có thể đắc tối, gương mặt anh ta vặn vẹo không dám có bất cứ một lời oán thán nào.Anh Đại Sơn lại mang vẻ mặt xem trò: “Trư Nhục Vinh, bà A Hương nói có sách mách có chứng, nói không chừng bà ấy thật sự tính chuẩn đấy chứ.
Hay là chúng ta cùng tới nhà cậu xem đi.”Cha anh ta luôn chán ghét anh ta đánh nhau ẩu đả ở bên ngoài, rước thêm phiền toái về cho gia đình, lần nào cũng khen Trư Nhục Vinh thành thật cần mẫn, hiếu thuận với cha mẹ, tuổi còn trẻ mà đã mua được một căn nhà.
Trong lòng anh Đại Sơn đã bất mãn với Trư Nhục Vinh từ rất lâu rồi.
Lần nào gặp mặt cũng phải trách cứ đối phương một phen, thấy Trư Nhục Vinh bị mình dọa sợ run cầm cập, anh ta mới có thể tìm về được lòng tự trọng bị ông già nhà mình ghét bỏ.Nếu vợ của Trư Nhục Vinh thật sự ngoại tình, còn cho anh ta đổ vỏ, anh Đại Sơn sẽ về nhà kể lại cho ông già nghe, cũng cho ông già ngậm miệng lại luôn.Trư Nhục Vinh gần như bị đám người ùn ùn