Khuôn mặt vô cảm không thay đổi, nhưng đối với người khác khi nhìn vào lại cảm thấy có vẻ thâm trầm.
Lục Tĩnh Nhiên mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng cậu ta hơi say tàu xe, đường ở đây hẹp lại quanh co, vì vậy đi không quen.
""À, thì ra tinh thần còn chưa ổn định, đường của chúng tôi gồ ghề, không ít chủ buôn đến thu mua trà đều nói đường quanh co, về nghỉ ngơi thôi.
""Được.
"Lục Tĩnh Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên vì có đến năm sáu người đến đón bọn họ.
Điều này chẳng phải là đãi ngộ quá cao hay sao?Sau bảy tám phút đi bộ, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy ngôi làng phía sau vườn trà.
Lục Tĩnh Nhiên bước qua ngưỡng cửa bước vào nhà chính, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn trên người họ.
Bà cụ Vương năm nay đã tám mươi tuổi, thân thể còn rất khỏe mạnh nhưng lỗ tai thì không còn thính lắm, bà nhìn Lục Tĩnh Nhiên, nở nụ cười nói: "Không sai, đây chính là vị quý nhân của nhà chúng ta!"Lục Tĩnh Nhiên càng cảm thấy bối rối, đây mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tống Ngọc Phương từ trong phòng đi ra: "Bà cụ nói hôm nay cả nhà sẽ có quý nhân tới, không nghĩ rằng là hai người.
"Những người khác cười rồi kể lại toàn bộ câu chuyện.
Hôm qua bà cụ có mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đứng trên mặt hồ nước xanh.
Sáng tỉnh dậy thì bà cụ thấy giấc mơ này không đúng lắm, vì vậy mang quyển "Chu Công giải mộng" trong tủ ra để xem.
Theo như trong sách nói, việc nằm mơ thấy mình đứng trên hồ nước là điềm báo sẽ gặp được quý nhân giúp giàu sang phú quý.
Chiếc váy Lục Tĩnh Nhiên đang mặc là chiếc váy mới mua, có màu sắc giống với màu của hồ nước trong giấc mơ ngày hôm qua, hiện tại bà ấy thấy cô rất phù hợp với lời tiên đoán đó.
Bà cụ bình thường rất tin những điều này, lại là người có bối phận cao nhất trong nhà đứng ra chào hỏi, vì vậy những người khác để không bị bắt bẻ thì càng tỏ ra thân thiết hơn so với bình thường.
Tống Ngọc Phượng cũng đã mấy chục năm không gặp người nhà mẹ đẻ, bà ấy cầm tay Lục Tĩnh Nhiên nhìn