Phụ nữ khóc rất phiền, đàn ông cũng không đỡ hơn là bao.
Với lại người khác khóc thì nức nở, người này khóc thì khí thế ngất trời.
Đợi đến khi cảm xúc của đối xương bình tĩnh một chút, Lục Tĩnh Nhiên hỏi: “Không phải anh rất ghê gớm sao? Em thấy anh đối phó với Tống Minh rất mạnh mẽ mà.
""Điều này sao có thể giống nhau? Cậu ta chủ động tìm anh, cũng không phải là anh đi lừa người khác.
""Chúng ta không phải lừa người, anh nghe em nói, em hiện tại chỉ có thể nhờ anh, em cam kết sẽ không làm ảnh hưởng lợi ích của bất kỳ ai, em đã có tính toán trong lòng, chẳng lẽ em trong mắt anh là người xấu sao?"Lý Chí Kiệt không nói gì nữa.
"Anh không cần phải sợ hãi, hiện tại đã đến đây rồi, vậy để em nói lại cho anh nghe em dạy anh những cái gì.
Em để cho anh nói ra, bời vì khi anh nói đi nói lại thì anh sẽ tin, như vậy mới có thể không có gánh nặng tâm lý khi nói cho người khác nghe, để cho người nghe có thể tin tưởng là thật, anh có biết hay không?"Cô biết rằng Lý Chí Kiệt sau khi khóc xong dần dần sẽ bình tĩnh lại.
"Anh không nhớ được cũng không sao.
" Thấy cậu ta không nói gì, cô khẽ nhíu mày nói: "Cứ giao cho em.
""Được.
"Sau khi Lục Tĩnh Nhiên an ủi xong, hai người từ sườn núi đi xuống.
Cũng may cảm xúc của cậu ta đến nhanh và đi cũng nhanh.
Mọi người đang chuẩn bị đi tìm bọn họ thì nhìn thấy hai người từ trên đồi trà đi xuống.
Lục Tĩnh Nhiên giải thích: "Quản lý của chúng tôi chỉ là muốn ngủ một lát, nhưng khi nằm xuống thì cảm thấy mắt đau, nước mắt rơi không ngừng.
Chắc là không quen môi trường ở đây nên bị dị ứng, tôi với cậu ta đi hít thở không khí, tiện thể cũng khảo sát một chút.
""Tôi về phòng.
" Giọng nói của Lý Chí Kiệt vẫn trầm thấp như cũ.
Nhìn bóng người rời đi, Vương Trạch Hoa thở dài: "Đúng là quản lý đã quen sống an nhàn, vừa say xe lại vừa dị ứng, cũng khó cho cậu ta.
"Mọi người