Chỉ có duy nhất Lục Tĩnh Nhiên là người khuấy động vũng nước là ngủ ngon, sau khi tính toán tỉ mỉ, cô có thể biết trước đáp án của sự việc, vì vậy cô không vội.
Ngoài ra đã làm hết sức mình rồi thì cứ nghe theo số phận thôi.
Cô trải qua hai ngày vui vẻ, đến ngày thứ ba thì dậy sớm để thu dọn hành lý.
Con gái út của Vương Trạch Hoa năm nay bốn tuổi, Lục Cảnh Nhiên ngủ với cô bé hai ngày.
Cô bé biết rằng cô sắp đi, vì vậy kéo góc áo của ba mình, lưu luyến hỏi: "Lần sau chị ấy có đến không?""Con muốn cô ấy đến à?" Vương Trạch Hoa thuận miệng hỏi.
Cô bé nói: "Chị ấy rất xinh đẹp, hôm qua chị còn kể cho con nghe chuyện cổ tích.
"Vương Trạch Hoa suy nghĩ một chút, cháu gái nhà mẹ anh đúng thật là rất xinh đẹp, cũng không có cô gái nào trong thôn xinh như vậy, chưa kể cô còn rất có năng lực.
Đến thời điểm này Vương Trạch Hoa vẫn đang do dự, ông ấy đang miên man suy nghĩ thì bất ngờ bị đánh một gậy từ phía sau.
"Ôi, tại sao bà lại đánh con làm gì?"Lục Tĩnh Nhiên vừa rồi vừa chào tạm biệt bà cụ tùy tiện nói một vài câu, bà cụ cảm thấy ngồi không yên, bà ấy tin tưởng giấc mơ của mình cùng với trực giác của người đã sống lâu như vậy, bà cụ tin mình sẽ không nhìn nhầm.
Bà cụ dắt theo con dâu và cháu dâu di ra đây, trong lòng tức giận nên vung gậy đánh một cái.
Mặc kệ con cháu bao nhiêu tuổi, chỉ cần ngu ngốc thì bà cụ đều có quyền dạy bảo.
Một người đàn ông lớn như vậy nhưng lại thiếu quyết đoán! Nếu đưa ra chủ ý từ chối cũng không sao, nhưng hai ngày nay đều đề cập chuyện này với bà mấy lần!Tống Ngọc Phượng rất không hài lòng đối việc con trai nghi ngờ nhà ngoại của mình.
Rõ ràng Lục Tĩnh Nhiên đâu phải người xấu? Vì vậy bà cụ muốn đánh cháu trai của mình, bà làm mẹ nhưng cũng không ngăn cản.
Cháu dâu bình thường làm nhiều việc, rất ít nói, vợ chồng hòa thuận mười mấy năm, nhưng hôm