Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy đối phương là một cô gái khá trẻ và xinh đẹp: "Hàng là cái gì vậy? Bao nhiên cân?"Lục Tĩnh Nhiên: "Một chút trà gửi về nhà, khoảng hơn hai trăm cân đựng trong hai túi lớn, muốn gửi đến tỉnh Đông Hán, đầu tiên phải đến Quảng Châu để chuyển tàu trước.
""Tỉnh Đông Hán? Tôi cũng là người đến từ Đông Hán! Cô đến từ đâu?"Lục Tĩnh Nhiên: "Thành phố Nhạc Bắc.
""Nhà tôi ở huyện lẻ, không cùng chỗ với cô, nhưng trùng hợp xe cũng đi đến Quảng Châu, có muốn đi xe của tôi không?" Chu Thạch cười nói.
Có một cô gái ngồi bên cạnh, vừa lái xe vừa có thể nói chuyện phiếm để tỉnh táo.
Hôm qua trong lúc cậu ta lái xe, suýt nữa đã ngủ gật, chờ lúc tỉnh táo lại thì bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta đậu xe ven đường, hút một bao thuốc lá mới lấy lại được tinh thần, hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Nếu có chuyện gì xảy ra với đống hàng hóa này thì ông chủ sẽ lột da cậu ta mất.
Nếu bên cạnh có người nhắc nhở thì chắc chắn sẽ tốt hơn.
Vì vậy, cậu ta nghĩ đến việc chọn một người nào đó để bắt chuyện.
"Có thể, một trăm đồng được không?"Lục Tĩnh Nhiên nhìn chiếc xe phía sau, là chiếc xe ISUZU nhập khẩu, là thế hệ thứ ba của ISUZU, thương hiệu đương nhiên không có gì đáng nói, chỉ sợ là toàn bộ thị trấn này cũng không tìm ra được mấy chiếc như này.
Có thể lái một chiếc xe như vậy thì tất nhiên không [email protected] muốn mấy cân trà của cô.
Chu Thạch gật đầu: "Có thể, đồ đạc cô để ở đâu? Tôi vác lên cho cô.
"Đối phương đưa ra giá hợp lý, Chu Thạch tuy rằng không thiếu chút tiền này nhưng thiện cảm của cậu ta đối với người này tăng lên không ít.
"Ở phía sau, tôi dẫn anh tới đó.
" Lục Tĩnh Nhiên không chậm trễ.
Đôi khi ở bên ngoài tự lập nhiều quá cũng không quá tốt, có một số việc hãy để cho người đối diện cảm thấy được bạn cần sự giúp đỡ của họ một cách hợp lý, như vậy càng có thể kéo gần quan hệ lại với nhau.
Lý Chí Kiệt ở tại