“Cũng rất có cảm giác chính nghĩa.
” Phương Trấn Nhạc dẫn cô xuống lầu, dường như muốn an ủi trái tim cô nên lại nói tiếp: “Lát nữa Gia Minh sẽ dẫn Vương Tân Lai đi lấy khẩu cung một lần nữa, sau đó sẽ nhốt vào phòng tạm giam làm thủ tục, đợi tòa án thẩm vấn.
Trương Phụng Vân cũng có thể nhập thổ vi an.
”“…” Dịch Gia Di lặng lẽ đi theo phía sau anh, nghe anh nói chuyện mà không lên tiếng.
Khi lại băng qua hành lang tầng một, người chồng nạn nhân cuộn người ngồi đó trước đấy đã đứng dậy, rõ ràng đã được thông báo tin tức tốt hung thủ đã bị bắt.
Hai tay ông ta không ngừng vặn xoắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất trước mặt, quai hàm thi thoảng căng lên vì nghiến răng.
Người đàn ông góa vợ này đối diện với cửa phòng thẩm vấn, dường như đang lên kế hoạch sẽ lao vào báo thù tên hung thủ giết người thế nào.
Thẳng đến khi tiếng bước chân của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đánh gãy âm mưu của ông ta.
Người đàn ông quay người, đi lướt qua trước mặt Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt Dịch Gia Di.
Hai người đối diện, mấy lần liền Dịch Gia Di tưởng ông ta sẽ mở miệng nói chuyện.
Trong đôi mắt đục ngầu của người đàn ông đó dường như chứa vẻ tha thiết, lại giống như hồng thủy dâng lên, cuộn trào dữ dội, cuối cùng vẫn khô cạn nơi đáy mắt khô khốc.
Thẳng đến khi lướt qua vai nhau, ông ta vẫn không lên tiếng.
Nhưng khi Phương Trấn Nhạc vòng vào phòng thẩm vấn, cô lén lút liếc mắt nhìn qua, lại thấy người đàn ông đó đang chậm rãi đứng thẳng lưng giống như vừa rồi mới khom người với cô vậy.
Cô nhấc chân đi vào phòng thẩm vấn, cánh cửa phía sau ngăn cách tầm nhìn của cô, lỗ tai lại hơi nóng lên, nhiệt huyết dâng trào, toàn bộ trái tim đều thấy bất ổn hẳn.
…Phương Trấn Nhạc bước tới trước phòng thẩm vấn số ba đang giam Vương Tân Lai, quay đầu dặn dò Dịch Gia Di: “Cô về trước đi, có chuyện gì để ngày mai nói sau.
”“Vâng.
” Cô chỉ đáp khẽ một tiếng.
Phương Trấn Nhạc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi.
Vừa trải qua nhiều chuyện như thế, bị đánh, còn bắt được hung thủ, cũng không biết trạng thái tinh thần thế nào rồi: “Trực tiếp bắt xe về nhà đi.
”Dịch Gia Di vốn còn đang ngây người đột nhiên nghe thấy hai chữ “bắt xe” này cũng lập tức lấy lại tinh thần.
Nghèo khó khiến cô vứt bỏ toàn bộ tạp niệm.
Bắt xe ở Hương Giang đắt đến xắt thịt, cô nào có tiền để phung phí như thế, suy nghĩ như vậy cũng hiện rõ mồn một qua ánh mắt.
Phương Trấn Nhạc nhìn ánh mắt của cô cảnh sát trẻ