Lâm Vân Hương nhất thời cảm thấy kỳ quái: "Anh có phải nên gọi đồ ăn không? Chúng ta cũng nên quay về.”"Lại đi?" Thần sắc Nhâm Duy Đông ngạc nhiên.Cô quyết đoán tiêu sái như vậy thật sao chứ? Mới biết hiểu lầm lẫn nhau nhiều năm, Lâm Vân Hương cũng không có gì để nói.Lâm Vân Hương nghi hoặc khó hiểu, không trở về mà ôn chuyện với anh, hay là ôm đầu khóc rồi nối tiếp tiền duyên? Bất kể tình huống nào cũng không phù hợp với tình huống hiện tại của hai người bọn họ —— một người vừa ly hôn, một người dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài ăn sáng.Nhâm Duy Đông bị cô nhìn tới chột dạ, về phần chột dạ chuyện gì anh cũng không rõ ràng lắm.
Trong đầu có một thanh âm nhắc nhở anh, không thể để Lâm Vân Hương rời đi như vậy.
Lần trước có loại cảm giác này là lúc anh không cam lòng đi tìm Lâm Vân Hương hỏi rõ ràng.Lâm Vân Hương liếc mắt nhìn Tiểu Bắc, cùng bạn học nhỏ trò chuyện rất vui vẻ, phỏng chừng không muốn trở về khuôn viên trường lạnh lẽo: "Nói chút về mẹ Y Y?”"Chuyện này..." Nhâm Duy Đông hối hận đã ngăn cản cô.Lâm Vân Hương thật sự có hơi tò mò.
Cô hình như chỉ gặp Nhâm Y Y hai lần, cô nhóc này đã nhớ kỹ cô.
Cô nhóc nhỏ thông minh xinh đẹp lại hoạt bát, mẹ con bé thế mà cũng nỡ."Không dễ nói?"Không có cách nào để nói.
Nhâm Duy Đông không tiện bịa đặt.
Anh cũng không muốn lừa gạt Lâm Vân Hương.
"Đã nhiều năm rồi.
Không có gì để nói.”Lâm Vân Hương nghĩ lí do anh không muốn nói...!Quá tổn thương lòng tự trọng của đàn ông.
Lâm Vân Hương cũng không muốn ôn chuyện với anh.
Chuyện này luôn khiến cô không khỏi nhớ tới những chuyện vừa mới biết rõ, trong lòng rất không có tư vị.Lâm Vân Hương vì mau chóng rời ý nghĩ nên cố ý tức giận anh: “Vậy nói chuyện anh ba mươi mấy tuổi còn chưa có người cần?”Nhậm Duy Đông thốt lên: "Em mới không ai muốn!" Nhận ra những gì anh nói, "Anh không-""Anh nói câu đó cũng không phải là sự thật.
Anh muốn quá nhiều người, không biết nên chọn ai?” Lâm Vân Hương không khỏi nhớ tới lúc cô và Nhâm Duy Đông là đối tượng, mấy lần đi ra ngoài, anh đều bị người ta nhìn chằm chằm: "Mấy năm nay rất bận rộn phải không?”Nhậm Duy Đông theo bản năng nói: "Cũng không sao.
Không bằng —— " Trong nháy mắt tức giận tới cười, "Mấy ý? Em lấy chồng sinh con, anh còn phải vì ngươi thủ thân như ngọc?”"Em đã nói gì?" Lâm Vân Hương cười hỏi ngược lại.Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ gật đầu: "Anh đa tâm, anh đa tâm được không.”Nụ cười trên mặt Lâm Vân Hương trở nên nhạt nhẽo.Nhâm Duy Đông thấy thế, hiểu rõ không còn hiểu lầm, anh và Lâm Vân Hương cũng không trở về được như trước được.Ngay cả khi chỉ là một người bạn."Sau này tính toán thế nào?" Nhâm Duy Đông nói ra mới ý thức được anh không có lập trường hỏi những chuyện này.
Nhâm Duy Đông muốn cho mình một cái tát, "Anh lo lắng cho Tiểu Bắc.
Y