Em họ bà nói cái gì vậy! Có phải muốn nói con gái mình hơn hẳn con trai của bà đúng không? Đáy mắt Chu Nhược Mai tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Em xác định là giáo viên chủ nhiệm nói điểm của Doanh Doanh có thể thi đậu vào đại học Y khoa Thủ đô?"Vâng, cô ấy đã nói như thế"."Giáo viên của nó không có nói, là nó tự nói!" Tạ Trường Vinh ở bên cạnh nói xen vào.Doanh Doanh tự mình nói ư? Chu Nhược Mai nắm lấy điểm yếu của em họ, cất tiếng cười thật to: "Em như vậy là sai rồi, phải chính giáo viên chủ nhiệm của Doanh Doanh nói mới đúng, Doanh Doanh sao có thể tự mình xác định được.”"Em tin lời con gái em, con bé nói rằng chính cô giáo đã nói là nó có thể, không thể nào nói dối được.” Tôn Dung Phương khẳng định sự tin tưởng của mình đối với con gái."Vậy điểm thi của Doanh Doanh được bao nhiêu? Chị sẽ giúp nó tham khảo." Chu Nhược Mai hỏi bằng giọng điệu cà lơ phất phơ."Là 721 điểm." Tôn Dung Phương trả lời."Bao nhiêu cơ?" Trong nháy mắt Chu Nhược Mai cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm."721 điểm." Tôn Dung Phương sợ mình đọc nhầm nên cầm bảng điểm của con gái so với điểm đã đọc.
"Đúng vậy, là 721 điểm".Lần này Chu Nhược Mai đã nghe rõ ràng, lập tức đứng dậy hét lớn: "Em đọc sai rồi, chắc chắn sai rồi."Con trai và con gái mình cũng đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học nên Chu Nhược Mai biết rõ tổng điểm thi đại học là 750, Tạ Uyển Doanh thi được 721 điểm chẳng phải cao ngất trời rồi sao?"Thật sự là 721 điểm".
Tôn Dung Phương cẩn thận đọc kỹ bảng điểm của con gái đến ba lần rồi mới nói với chị họ: "Chị họ, mặc dù em chỉ mới học lớp 1 ở tiểu học, nhưng các con số em vẫn biết đọc và còn tính được sổ sách"."Nhược Mai".Nghe thấy tiếng gọi ở cửa nhà, biết là chồng đã trở về, Chu Nhược Mai vội vàng quay đầu lại nhìn."Em có biết thủ khoa khoa tự nhiên năm nay của tỉnh mình là bao nhiêu điểm không?"