“Nơi này khá tốt, rất yên tĩnh.” Tôn Dung Phương nói với con gái.Tạ Uyển Doanh gật đầu đồng ý.Mở cửa tiến vào phòng ký túc xá, bên trong có hai cái giường tầng trên và dưới.
Bốn người có thể cùng ở trong đó mà không cần phải chen chúc.
Cũng không biết là các sinh viên năm nhất khác chưa đến hay là do bọn họ đến quá sớm mà hiện tại bên trong không có bóng dáng một người nào cả.Có một cái giường bên dưới được treo màn chống muỗi, chắc là đã có người ở.Tạ Uyển Doanh chọn một cái giường trên cùng trong số hai cái giường còn lại, bởi vì giường trên tương đối yên tĩnh có thể học tập được.
Cô cùng mẹ trải ga giường sau đó đặt nệm và gối lên.Những vật như xô, chậu nước thì họ cần phải mua tại các cửa hàng nhỏ trong trường.
Nên hai mẹ con quyết định đến căng tin để ăn cơm trưa, sau đó sẽ mua đầy đủ các vật dụng cần thiết khác tại cửa hàng bán đồ dùng sinh hoạt trong trường cho thuận tiện.Vì mất một khoảng thời gian để tìm ký túc xá nên khi hai mẹ con đi đến căng tin thì phát hiện gần như mọi người trong căng tin đã ăn xong, những đồ còn lại tất cả đều là thức ăn thừa.“Con nhìn kìa, nếu sau này con có gặp phải trường hợp như vậy thì nhớ kiếm thêm một cái bếp nhỏ ở bên ngoài, có biết không?” Tôn Dung Phương một lần nữa nhắc nhở con gái không nên vì chuyện học hành nên làm ảnh hưởng đến sức khỏe.Lúc này Tạ Uyển Doanh nghiêm túc lắng nghe mẹ dạy dỗ và gật đầu.Ăn bữa trưa xong, hai người đi dạo qua cửa hàng nhỏ trong trường, nhưng lại nhận ra trong đây bán đồ hơi mắc nên cả hai đi ra siêu thị bên ngoài trường để mua sắm.
Sau khi giúp con gái mua đầy đủ những đồ dùng sinh hoạt cần thiết hàng ngày.
Tôn Dung Phương cảm thấy nhiệm vụ của mình cùng con gái trong chuyến đi này đã hoàn thành.Cũng không còn gì khác để làm, thầy cô thoạt nhìn đều là người tốt, Tôn Dung Phương dựa theo kế hoạch ban đầu là ngày mai đi tàu về nhà.
Con trai út trong nhà học hành không tốt, lại thêm ông chồng không đáng tin cậy nên bà chỉ có thể tự mình vội vàng về nhà sắp xếp.“Nếu như ba con là người có thể làm cho người khác yên tâm thì mẹ có thể ở với con vài ngày nữa rồi.” Tôn Dung Phương thở dài nói với con gái, trong giọng nói của bà mang theo một