Trông thấy dây buộc tóc trong tay mình không bán ra được, đối lập với Tô Nhuyễn buôn bán rực rỡ, người phụ nữ kia chỉ vào đám người đang chần chừ lựa chọn, lớn tiếng nói: “Toàn là kẻ ngu, chỉ một mảnh vải rách cộng thêm một cọng dây thun, bỏ ra năm mao tiền có thể mua về nhà làm được một đống, vậy mà lại ra đây bỏ ra sáu mao mua một cái, ngại tiền nhiều không có chỗ tiêu sao?”Nghe thấy lời này đúng là có không ít người chần chừ.Tô Nhuyễn cười nói: “Đúng là có thể tự mình làm thật, mấy thứ trong sạp hàng của thím chính là do thím tự mình làm nhỉ?”Vừa rồi mọi người còn chần chừ xem hàng của bà ta, nghe Tô Nhuyễn nói xong lập tức quay đầu sang sạp Tô Nhuyễn, lại tiếp tục bắt tay vào lựa chọn.Tự mình làm và người khác làm vẫn có khác biệt, có người cười nói: “Vậy thì quần áo cũng có thể tự mình mau vải về cắt may, sao mọi người vẫn thích tới trung tâm bách hóa mua quần sao may sẵn?”Người khác ngâm lại, cũng cảm thấy có lý, vì cái đẹp đương nhiên phải mất nhiều tiền hơn rồi.Vốn dĩ người phụ nữ kia định phá hoại việc làm ăn của Tô Nhuyễn, nào ngờ kết quả lại đuổi hết số khách ít ỏi trước sạp hàng nhà mình.Dù sao chính miệng bà ta nói ra như vậy rồi, với trình độ của bà ta đúng là mọi người có thể tự mình làm được.Tô Nhuyễn đếm tiền vô cùng vui vẻ, hình như hôm nay còn bán được nhiều hơn hôm qua.Khi cô đang sung sướng giới thiệu hàng cho người khác, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát chứa đầy tức giận: “Tô Nhuyễn!”Tô Nhuyễn chấn động tình thần, tới rồi sao?Cô ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một người đàn ông đang sa sầm mặt cách đó không xa, dáng người đối phương cao gầy, diện mạo anh tuấn nho nhã, để kiểu tóc ba bảy đang lưu hành thời này, trên mũi là cọng kính gọng vàng, kết hợp với áo sơ mi trắng và quần tây sạch sẽ, có thể đảm đương được bốn chữ “Quân tử nho nhã”.Cũng chính vì bốn chữ này, khiến ông ta chỉ văn nhã đứng bên cạnh, không trực tiếp xông lên áp dụng thủ đoạn thô bạo.Tô Nhuyễn chỉ coi như không nhìn thấy ông ta đang tức giận, vẫn tiếp tục nói với khách hàng: “Mọi người muốn mua thì mua nhanh đi, tôi phải về rồi.”Hiển nhiên mọi người cũng đã trông thấy tình hình không đúng, có người hỏi: “Mai cô còn tới không?”Tô Nhuyễn cười nói: “Ngày mai không tới, sau này thì chưa chắc, còn phải xem có hàng hay không đã, dù sao đây cũng là lô hàng cuối cùng rồi.”Cô vừa nói ra lời này, những người trước đó còn đang do dự về giá cả nghe thấy lập tức xuống tay, công việc ở sạp hàng cũng trở nên lu bù.Tô Văn Sơn đen mặt, người phụ nữ đi sau lưng ông ta thì kinh ngạc nói: “Ai, đúng là Tô Nhuyễn à?”Người kia nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh lam, dáng người mập mạp, để tóc ngắn ngang tai, mái tóc đen được bà ấy túm gọn ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt tròn tròn, đầy nhiệt tình.Sau khi xác nhận đối phương là Tô Nhuyễn, bà ấy nói thẳng: “Tô Nhuyễn, đừng bán hàng nữa, mau thu dọn đi, con gái con đứa ra ngoài bán hàng làm gì?” Không thấy mất mặt à?Tuy rằng câu cuối cùng chưa nói ra khỏi miệng, nhưng mọi người đều hiểu bà ấy có ý gì.
Trong niên đại tôn trọng công ăn việc làm nhà nước này, nhất là ở huyện thành nhỏ phía bắc nơi bọn họ đang sinh sống, chỉ có người không có tiền đồ mới ra ngoài buôn bán, chỉ cần có chút bản lĩnh đều sẽ nghĩ cách xin vào nhà máy, đơn vị nhà nước.Tô Nhuyễn là con gái cục trưởng cục giáo dục, làm chuyện này đúng là không lên nổi được mặt bàn.Tô Nhuyễn nhìn sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi, trong lòng cười to.Dì Lý, Lý Mai Hoa này chính là thần trợ công của cô trong việc đòi nợ từ Tô Văn Sơn.Trên đời này không