Lâm Tú Uyển thấy Tưởng Hàn nói xong, mỉm cười hỏi: “Nói xong rồi sao?”
Tưởng Hàn: “Vâng.”
Lâm Tú Uyển vẫn mỉm cười, nhưng lại rất kiên quyết: “Cô không đồng ý.” Cô nghiêm túc nói: “Cô biết các em muốn có quỹ lớp, cô sẽ bỏ ra số tiền này. Nhưng cô không muốn các em đi nhặt ve chai. Các em còn nhỏ, sức đề kháng của cơ thể cũng yếu, đương nhiên có thể đi nhặt ve chai nhưng có quá nhiều vi khuẩn. Nó không tốt cho sức khỏe, vì vậy cô không đồng ý.”
Tưởng Hàn: “Nhưng, thưa cô, cô cũng là gia đình bình thường, sao trích tiền lương vào trong quỹ lớp được ạ? Cô cũng có gia đình rồi.”
“Vậy để cô nghĩ cách.”
Lâm Tú Uyển không hề nhường bước.
Tuyết Bảo nhìn hết người này đến người kia, thấy mọi người giống như đang đàm phán ở trên tivi vậy.
Đúng vậy, đúng vậy, chính là từ “đàm phán”.
Thật là nhàm chán.
Cô bé nắm chặt tay, không dám tham gia.
Cô Lâm rất giỏi, Tiểu Hàn cũng rất kiên quyết.
Lúc này cô bé nghe thấy Tiểu Hàn nói: “Cô Lâm, em biết lục giác không tốt với trẻ con, em cũng không phải bảo mọi người đi lục rác để kiếm ve chai. Nếu như em thật sự đi lục giác, một lần hay nửa lần thì được, còn về lâu về dài ba em cũng đánh gãy chân của em. Em đã có chủ ý từ trước rồi, cô quên rồi sao? Chúng ta còn có có nhà máy hoa plastic, rác mà em bảo chính là sản phẩm rác trong nhà máy hoa plastic. Dù cái này cũng gọi là rác, nhưng không giống rác, nó không bẩn và cũng không bị người ta vứt đi.”
Lâm Tú Uyển sững sờ.
Sau đó cô nhanh chóng hiểu ra, hiểu “lượm ve chai” mà Tưởng Hàn nói là gì. Cô hầu như không cần Tưởng Hàn nói đúng mà gật đầu: “Vậy thì được, cô đồng ý.”
Tưởng Hàn nhìn Lâm Tú Uyển, nói: “Cô Lâm, lúc ấy số tiền sẽ thống nhất để ở chỗ cô.”
Cậu nhóc lại liếc nhìn một lượt, nói: “Tiểu Bạch, cậu ghi sổ sách.”
Bé nam đen gầy đang ăn gần hết cây kem ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Hàn, sau đó gật đầu: “Được.”
Tương lai cậu bé ấy là tổng bí thư Bạch, đúng là biết dùng người tài đúng chỗ.
“Vậy thì được rồi.”
Mọi người nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa, nếu như để chuyện này cho người lớn làm, chắc chắn sẽ không thống nhất nhanh như vậy được.
Nhưng cả đám đều xuyên không hoặc trọng sinh,
chắc chắn muốn đề phòng nhau. Nhưng con người không ai giống ai, những trải nghiệm thời thơ ấu ảnh hưởng rất sâu rộng, gắn kết họ về mặt tâm lý và không thể tách rời, họ đã trải qua sự sống và cái chết cùng nhau. Có lẽ trong lớp Hoa Hướng Dương không phải ai cũng là bạn tốt và thân thiết với nhau.
Nhưng, họ lại vô cùng tin tưởng nhau.
Dù sao ở kiếp trước họ đã có ba mươi năm kinh nghiệm, cũng từng thấy tính cách đối xử của từng người.
Đã bàn bạc xong tất cả, cũng đã nghỉ trưa xong. Các bạn nhỏ đi về phòng học của mình, Tuyết Bảo rụt rè đi đến bên cạnh Tưởng Hàn. Tưởng Hàn: “Tuyết Bảo sao vậy?”
Gay rồi, có phải Tuyết Bảo đã phát hiện sự khác thường của cậu nhóc không?
Lẽ nào cô bé đã nhận ra mình khác với mọi người?
Tưởng Hàn nhếch miệng, cố gắng bình tĩnh lại: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói với mình.”
Tuyết Bảo ấp a ấp úng, khẽ hỏi: “Tiểu Hàn, có phải tối hôm qua cậu lén xem tivi đúng không?”
Tuyết Bảo làm vẻ mặt “Mình biết hết rồi, cậu đừng hòng lừa mình”.
Tưởng Hàn sững người, sau đó ngỡ ngàng: “Lén xem tivi? Mình đâu có.”
Tuyết Bảo hừ hừ, nói chắc nịch: “Chắc chắn là cậu có, vừa nãy cậu học theo cách nói chuyện của ông chủ lớn trên tivi.”
Cô bé hất cằm, gương mặt nhỏ hơi ngước lên, nói: “Hừ, chính là bộ phim ‘Cô nàng giao tiếp’. Bà nội mình có xem phim đó đấy.”
Tưởng Hàn: “...”
Tuyết Bảo cười nhạo bạn của mình: “Cậu học theo chẳng giống chút nào.”
Tưởng Hàn: “...”
Cậu nhóc không nên đánh giá cao chỉ số IQ của trẻ con bốn tuổi.
Đúng là phong bình bị hại!
Nam tử hán đại trượng phu, nói làm là làm.
Tưởng Hàn vừa tan học đã triệu tập những người bạn nhỏ cùng nhau đi kiểm tra địa hình.