Ừm, dù sao Quách Triều Minh này cũng vẫn hơn.
Còn biết nghe lời ông ấy… Ừ? Trung Đoàn Trưởng Tống xem xét một chút, nhìn về phía Quách Triều Minh đang nhìn.Ông ấy yên lặng quay đầu, đáp lại đôi mắt long lanh như phát sáng đó, đôi mắt nhỏ nghiêm túc đầy mong đợi.Một con mèo Ba Tư đáng yêu xinh đẹp đang ngồi chồm hổm, cái đuôi buông nhẹ ở đằng sau, chậm rãi đong đưa qua lại.Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng ngồi thẳng tắp giống như học sinh tiểu học chăm ngoan đang đi học, lỗ tai dựng cao lắng nghe, trong miệng còn ngậm nửa miếng táo.Có vẻ rất nghiêm túc lắng nghe.Cặp mắt kia nhìn ông ấy càng ngày càng sáng hơn, giống như nói rằng: “Tiếp tục kể đi mà!”Tống Bắc: Tuy thấy đáng yêu chết đi được, nhưng ông ấy vẫn muốn chửi một câu “chết tiệt”.Ăn cơm không được nghịch mèo, Tống Bắc ngứa ngáy trong lòng, ôm đầu nhức nhối: “Các cậu còn không bằng một con mèo.”Tần Tiêu cầm hộp cháo lạnh lùng nhìn qua một cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn cháo và uống súp gà của anh.Quách Triều Minh cũng bỏ lơ ông ấy, quay sang cười hì hì ngắm nhìn Bạch Hạ Hạ.Lỗ Kiến Hoa thì tập trung thưởng thức đồ ăn tới giờ mới mờ mịt ngẩng mặt lên, ngơ ngác gãi đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm: “Sao vậy Trung Đoàn Trưởng? Ông mới nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”Tống Bắc tức đến đau ngực, liếc qua cậu ta: “Ăn cơm của cậu đi!”Lỗ Kiến Hoa vẫn còn ngây ngốc, lại vui vẻ và cơm: “Ồ.”Tống Bắc: … Đúng là tức chết!Ông ấy lải nhải nói hơn nửa ngày, thế mà chỉ có một con mèo nghe.
Mà con mèo kia cũng còn thể hiện cảm xúc làm cho người ta có cảm giác thành tựu.Ngày thường làm gì có cơ hội nhiều chuyện.
Nói nhiều thì lại không có ai muốn nghe.Trung Đoàn Trưởng già chững chạc thành thục rất buồn phiền, lại nhìn thấy ánh mắt đang mong chờ của mèo nhỏ… Nói cho mèo nghe hình như cũng không phải là không thể mà.Ít nhất nó còn lắng nghe.Đoàn Trưởng Tống tan nát cõi lòng vì bị cấp dưới lạnh nhạt, trái tim già nua nhỏ lệ, quyết định yên lặng cầm bát lên ăn cơm.Nhưng cái cảm giác được ánh mắt bé nhỏ long lanh nhìn chằm chằm, lại không nhịn được phải nhìn qua.Bạch Hạ Hạ đang rất mong đợi, giảo hoạt kêu meo một tiếng rất to: “Sao không nói nữa?”Tống Bắc: … Tôi đã tạo nghiệp gì vậy chứ?Trung Đoàn Trưởng Tống lúc này rất cần một bờ vai vững chắc để ông ấy dựa vào.Bạch Hạ Hạ không còn chuyện hay ho để nghe, lỗ tai ỉu xìu cụp xuống, làm cho Tống Bắc có cảm giác như bản thân đã làm một chuyện tàn ác không có đạo đức.Bạch Hạ Hạ: Vậy mà cũng không được nghe, đang hóng hớt được một nửa lại dừng, thật khó chịu.Cô ăn xong táo, xoa xoa chiếc bụng nhỏ, cũng đã no đến ba phần rồi.Hơn nửa năm lưu lạc ở trong núi, cả ngày toàn ăn trái cây, thỉnh thoảng thì lén lấy mấy quả hạch dự trữ của con sóc nhỏ.Thật ra Bạch Hạ Hạ rất muốn ăn cơm cùng thức ăn.Cô đang xoắn xuýt không biết làm sao kêu để được đòi ăn chùa cơm một cách thật tự nhiên.Một chén cháo trắng nhỏ và một cái bánh trứng được để lên cái ghế nhỏ của Bạch Hạ Hạ.Cháo trắng này là do Quách Triều Minh lấy cho cô, anh ta lại xé một miếng nắp hộp cơm làm chén đựng cho Bạch Hạ Hạ.Còn bánh trứng thì là Tần Tiêu lấy ở hộp cơm ra cho cô, Tần Tiêu cố gắng xé bánh ra thành từng miếng nhỏ, sợ rằng miếng lớn quá cô sẽ không ăn được.“Meo meo…”Bạch Hạ Hạ dùng lưỡi li3m một chút cháo, nhiệt độ vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh.Nhiều người nói lưỡi mèo sợ nóng, nhạy cảm hơn nhiều so với lưỡi của con người.
Từ lúc Bạch Hạ Hạ xuyên qua chưa từng ăn đồ nóng, không biết đây là thật hay giả.Cháo trắng được nấu sền