Sau nửa năm, đây là lần đầu tiên được tắm nước nóng, vì vậy Bạch Hạ Hạ muốn đầy đủ càng tốt!Đối với thân hình như bây giờ, cô có thể nằm gọn trong chậu nước, coi như được ngâm nước nóng vậy.Cho nên Bạch Hạ hạ có thể đợi được.Kết quả thì sao, cái tên chẳng đáng tin này… Chỉ lấy một cái chậu nước trống không thế này, chẳng nể mặt cô gì cả.Nằm mơ đi!Quách Triều Minh…Một người một mèo, ông nói gà bà nói vịt, ở trong nhà tắm lăn lộn một hồi, Tống Bắc lấy nhật ký ra, có tiếng nước chảy trong nhà tắm, xen lẫn với giọng nói thiếu kiên nhẫn và bất đắc dĩ của Quách Triều Minh: “Được chưa, lần này đầy đủ rồi đấy? Mèo con tinh nghịch thật đấy… Không được cào tao!”“Mày, một con mèo, đi tắm thôi cũng muốn tắm một mình, thật kỳ quái.”“Haiz, ai da, đừng cào! Tao còn nhờ khuôn mặt để đi tìm vợ đấy.”“Được rồi… Mày thật lắm chuyện.
Chỉ có mỗi tao dễ tính mới hầu hạ được mày.
Néu đổi thành Tần Tiêu, bảo đảm ném mày ra cửa.” Trước khi đi Quách Triều Minh đi còn tự dát vàng lên mặt.“Khăn sạch, nước nóng, chậu rửa mặt, xà phòng thơm…”“Miêu đại nhân, đại nhân ngài còn gì phân phó không?” Quách Triều Minh chưa từng thấy con mèo nào như vậy, còn sạch sẽ hơn so với anh ta.“Meo~”Bạch Hạ Hạ duỗi chân vào thử nước, độ ấm vừa phải không bỏng, thỏa mãn được Miêu đại nhân nhà ta: “Được rồi, cho ngươi lui đấy.”“Miêu đại nhân ta đây muốn tắm rửa.”Vừa nhắc chân muốn tắm, cô không nghe thấy tiếng động ở cửa.
Bạch Hạ hạ khó hiểu, Quách Triều Minh đang vui vẻ đứng đó, muốn hóng chuyện mèo tắm thế nào.Bạch Hạ Hạ: Muốn ăn đòn à.“Xem đi, xem đi! Con gái tắm mà cũng muốn nhìn, không biết xấu hổ, đi ra ngoài!”“Đáng ghét!”Bàn chân mèo nhỏ xíu cho vào chậu nước, nghiêng đầu sang, mắt tròn xoe, tư thế kia rõ ràng là - muốn anh ta biết điều mà xéo đi!Quách Triều Minh giả vờ không hiểu, cứ đứng đó nhìn.Chỉ là một con mèo, còn muốn tự tắm kiểu gì?Trung Đoàn Trưởng Tống nằm trên giường ghi chép gì đó, bóng đèn mờ mờ chiếu sáng, nhìn không rõ.“Đừng có đẩy, tao đi ngay…” Quách Triều Minh bất đắc dĩ, nhìn hai chân trước của Bạch Hạ Hạ đẩy bắp chân anh ta.Con mèo này đứng thẳng người lên, dùng hết sức lực đẩy anh ta ra ngoài.Chút sức bé tẹo này sao đẩy được anh ta, anh ta suy nghĩ một lúc, muốn dụ dỗ mèo phải tiến hành tuần tự mới chất lượng được, tính kế lâu dài, không nên vội vàng.Quách Triều Minh ra khỏi nhà tắm, vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với mèo con, không có lời.Có vài con mèo, tính tình khó chịu.
Mà Bạch Hạ Hạ, không biết là hung dữ hay là khó chiều.Hừm, Quách Triều Minh nhớ đến Tần Tiêu, đột nhiên anh ta có lòng tin: Chờ con mèo này gặp khó ở chỗ Tần Tiêu, quay lại tìm anh ta cũng không muộn…Quách Triều Minh sẵn lòng làm lốp xe dự phòng.Bạch Hạ Hạ: ???Cô hoàn toàn không biết Quách Triều Minh đang lập kế hoạch nịnh bợ một cách hèn mọn.Quách Triều Minh vừa ra ngoài, cô vọt vào chậu nhỏ, vừa cọ rửa vừa kêu meo meo…“Ầm.”Quách Triều Minh đóng sầm cửa lại… Con mèo này còn biết xấu hổ.Trên người mày một đống lông dày thế kia, trắng bóc toàn lông, thế mà còn xấu hổ hả?Bạch Hạ Hạ bước vào chậu nước ấm, bộ lông xinh đẹp trôi bồng bềnh trên mặt nước.Mèo con nhàn nhã nằm trong đó, đầu tựa vào thành chậu, ung dung thoải mái chà rửa bộ lông.“Hắt xì!”“Hắt xì!”Bạch Hạ Hạ hắt xì ba bốn