[Nhiệm vụ thành công sẽ nhận được 100 điểm thành tựu.
]Bạch Hạ Hạ: ? Mới có ngủ một giấc mà suýt quên mất cái hệ thống chữa trị ngu ngốc này luôn.
Hệ thống:! Bạch Hạ Hạ yếu ớt mà nói một câu: “Mày đang làm khó hổ béo của tao đó!”Huyện Thông Thành to như vậy, là đầu mối then chốt để liên lạc của hai miền Nam Bắc, dân số lên tới cả triệu người, muốn tìm ra chỗ nhốt đám người đáng thương bị lừa bán? Dù sau này có camera giám sát thì việc tìm người cũng khó như lên trời.
Chẳng qua chỉ có 7 người, đây là một manh mối.
Chữ đỏ: “Chỉ cần dám trèo lên thì việc mèo leo l3n đỉnh cao không phải là mơ.
”Bạch Hạ Hạ:! Cô chỉ muốn tìm một con sen rồi ăn no, làm cá muối sống qua ngày mà thôi! Đau đớn khổ sở hỏi trời xanh, tại sao tôi biến thành mèo rồi mà còn phải làm việc nữa vậy?Linh hồn xã súc, mèo xã súc, người mèo xã súc tức tới mức run rẩyChú thích: Xã súc dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản nhằm giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân.
“Nếu cô cảm thấy nhiệm vụ này quá khó thì còn có nhiệm vụ khác.
”Bạch Hạ Hạ ồ lên một tiếng rồi nhìn Tống Bắc và Quách Triều Minh, trên đầu của cả hai đều có dấu chấm hỏi.
Cô vừa suy nghĩ thì dấu chấm hỏi trên đầu của Quách Triều Minh đã đổi thành nhiệm vụ.
[Điều phiền muộn của Quách Triều Minh: Con mèo lạnh lùng vô tình mà anh ta vô cớ gây rối, sao việc ôm nó về nhà lại khó như vậy chứ?][Manh mối của nhiệm vụ: Giúp Quách Triều Minh ôm được mèo về nhà.
][Nhiệm vụ thành công thì nhận được 10 điểm thành tựu.
]Bạch Hạ Hạ: “Tôi vẫn nên đi cứu người thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng như Lôi Phong thì hơn.
”Chú thích: Lôi Phong là hình mẫu về lòng vị tha và cống hiến cho Đảng bằng cách tuyên truyền từ năm 1963 trở đi.
Trong ao có thể nuôi một con cá không đáng tin như thế, Bạch Hạ Hạ vẫn thích bố Tần hơn, tính cách của Quách Triều Minh hơi khó hiểu và ngớ ngẩn nên Bạch Hạ Hạ không yên tâm lắm, vả lại tên này có quá nhiều mèo, cô muốn bảo đảm rằng bản thân là con mèo duy nhất, như thế thì mới được đối xử một cách độc nhất vô nhị.
Bạch Hạ Hạ:! Hình như có chỗ nào đó sai sai, kệ đi.
Bất kể như thế nào thì cô không thể nhìn những người đó xảy ra chuyện, dù sao cũng phải góp một phần sức lực dù có thành công hay không.
Cuộc thảo luận của ba người Tống Bắc dần trở nên tốt đẹp hơn, hàng lông mày nhíu chặt của Lý Ái Quốc hơi thả lỏng, vẻ buồn bực cùng với áp suất thấp trên người ông ta cũng vơi đi đôi chút.
“! Ừm, cứ thế trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho căn cứ kêu họ xuống núi giúp đỡ.
”Ba người đang thảo luận thì cảm thấy cơn đói ập tới, ai cũng chưa ăn sáng, Quách Triều Minh chủ động đứng dậy: “Sắp tới 7 giờ rồi, tôi xuống mua cơm.
”Quách Triều Minh vừa lúc gặp chị Vương mập mạp của phòng tiếp khách đi lên, cô ấy thấy Quách Triều Minh thì cười híp mắt, nhiệt tình đi đến hỏi: “Ơ kìa, đồng chí Quách muốn đi mua thức ăn sáng à?”Việc mua bữa sáng chẳng có gì phải giấu giếm nên Quách triều Minh gật đầu, chị Vương kêu anh ta đợi một chút rồi quay người đi xuống lầu, không bao lâu sau thì cô ấy xách một cái túi lớn đưa cho anh ta, bên trong là bánh bao và bánh quẩy nóng hổi, còn có sữa đậu nành được xay tại chỗ nữa.
“Chị định đưa sang cho mọi người, thế mà vừa lúc gặp cậu, trùng hợp thật.
”Quách Triều Minh cũng thường ở phòng tiếp khách nhưng chưa từng nghe nói chuyện giúp mua bữa sáng, anh ta vừa cảm ơn vừa cầm túi đồ ăn sáng, trong lòng lại thầm nghĩ kỳ lạ: “Làm phiền chị lo lắng rồi, bao nhiêu tiền thế?”“Không phải tôi mua đâu.
” Chị Vương sáp lại gần với vẻ thần bí, đôi mắt sáng tới mức dọa Quách Triều Minh một trận: “Đồng chí, nghe nói chó nghiệp vụ trong quân đội rất nghe lời, kỷ luật nghiêm minh, con nào cũng khôn ngoan.
Nhưng chưa từng nghe nói mấy người còn nuôi mèo nữa, cậu nói cho chị nghe sao mà nuôi được con mèo thông minh xinh đẹp thế?”“Ôi, con mèo kia của mấy người vậy mà còn biết gọi bữa sáng nữa, biết đếm luôn! Biết 123, giỏi quá trời! Đúng là vừa đẹp vừa thông minh! Hèn chi phải dẫn theo, nó có biết lần theo dấu vết, cắn kẻ xấu không?”Quách Triều Minh ngơ ngác