Cô hẹn thời gian lần sau gặp mặt với ba anh em mèo hoang xong, đến khi đó cô gặp những người lao động hợp đồng, ừm, gặp mặt xong là mọi chuyện sẽ xong xuôi!Bệnh viện quân khu Thông Thành ở trung tâm thành phố, cách khu phố phía Nam một đoạn đường.Bạch Hạ Hạ nghĩ cô sẽ đi tìm mèo ở khu phố phía Nam, nhưng cách này rất nguy hiểm.Quan trọng nhất là… Cô mù đường.
Sợ đến lúc tìm được người rồi nhưng cô lại không về được, vậy thì thảm.Mèo đen làm cho cô rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng.
Tâm hồn mèo yêu lao động, đi làm vì miếng cơm manh cá mà! Mèo đen đảm nhiệm nhiều công việc, bày tỏ rằng có thể làm được!Chúng nó có cách để vượt qua, Bạch Hạ Hạ không biết vùng đó là nơi tụ tập của rất nhiều chó mèo hoang đến từ nhiều nơi khác nhau.
Khá rối loạn, có rác rưởi, có đồ ăn, vì không có ai quản lý nên chó mèo hoang cũng tự nhiên nhiều lên như vậy.Bạch Hạ Hạ nhìn theo mèo đen dẫn mèo cam béo nhảy lên bờ tường, cam béo vụng về ở theo phía sau.Nó ở góc tường giãy giụa chật vật rồi cuối cùng rơi bụp xuống đất.Cam béo không hề để ý, lại nhảy lên một lần nữa, quay ra kêu meo meo với Bạch Hạ Hạ rồi lại tiếp tục học cách nhảy lên tường, bám vào và chạy đi mất.Bạch Hạ Hạ còn đang lo lắng cam béo sẽ ngã xuống nhưng người ta là béo mà linh hoạt.
Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ: Cô bỗng nhiên cảm nhận được sự vui vẻ của việc làm chủ.
Đúng là có tiền có uy lực hẳn, có cá nhỏ có thể sai khiến được mèo nha!Sau khi trở thành mèo, Bạch Hạ Hạ chậm chạp nhận ra cảm giác vui vẻ của việc làm chủ.Lại còn rất… Thoải mái nha!Bạch Hạ Hạ bước đi thong thả xinh đẹp, ung dung đến gần Lưu Phong.Bây giờ sẽ giải quyết việc chụp lén.Đi vòng quanh Lưu Phong giống như đang đánh giá một thứ đồ.Cuối cùng yên ổn ngồi chồm hổm đối diện Lưu Phong, đôi mắt hai màu nhìn chằm chằm vào anh ấy.Làm cho Lưu Phong mờ mịt khó hiểu, nghi ngờ mà đưa tay ra: “Meo meo?”Mèo Ba Tư nhà nuôi rất thân thiết với con người, có con mèo sẽ chủ động tiến tới cọ vào người ta.
Con mèo này, chẳng lẽ cũng…“Đúng là đồ thối tha không biết xấu hổ, đã chụp lén lại còn muốn sờ miễn phí!”Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu tránh, đi tới gần chân Lưu Phong, dùng chân sau đạp một cái rồi thu lại, lăn mình nằm xuống.Lưu Phong: ???Mắt trợn tròn khó hiểu, khuôn mặt mờ mịt ngây ra.Cái này là sao? Chuyện khỉ gì đây?Anh ấy đã làm gì đâu?Anh ấy rất chắc chắn!Con mèo Ba Tư này rất khỏe mạnh, trên người không hề có một thương tích gì.Mới vừa rồi vẫn còn rất bình thường.
Lưu Phong nhìn trái nhìn phải con mèo trắng tuyết này còn cẩn thận lựa chọn chỗ sạch trên đất để nằm.Đúng lúc đó dưới lớp lông nhung mềm mại hiện ra móng vuốt sắc nhọn cào vào ống quần không cho anh ấy đi.Lưu Phong muốn bùng nổ: Không lẽ… Đây là giả chết ăn vạ trong truyền thuyết hả?Những năm gần đây tình hình rất loạn, đi ngoài đường lớn còn tốt.
Đường đi hơi vắng vẻ, thường xuyên xuất hiện người dân vùng lân cận hoặc những tên côn đồ đi thành một nhóm, bành trướng náo loạn trên đường cưỡng ép thu phí qua đường.Anh ấy đã gặp nhiều chuyện như vậy nhưng việc bị mèo ăn vạ thế này lại chưa từng xảy ra.Đụng phải một con mèo ăn vạ người khác.Lưu Phong nghiêm mặt, ngón tay chọc vào trán Bạch Hạ Hạ: “Meo?” Anh ấy, bị mèo ăn vạ!“Meo meo meo…” Lưu Phong kêu rất khó nghe, chẳng hề giống tiếng mèo mềm mại làm nũng chút nào.Anh ấy muốn nói chuyện bằng tiếng mèo kêu, bịt tai trộm chuông giả nói tiếng mèo chơi với Bạch Hạ Hạ.Bạch Hạ Hạ lén hé mắt ra, một lời khó nói hết mà nhìn Lưu Phong… Ở đâu ra tên ngốc này vậy?Trong lòng