Bộ đồng phục chiến đấu quen thuộc, vạt áo đầy vết máu đã khô… Đó, đó là… Đội trưởng Tần! Trong chớp mắt trái tim của Lỗ Kiến Hoa ngừng đập.
Cậu ta bất ngờ đứng dậy, lo lắng, rồi lại tự ngã nhào một cái.
Trượt về phía trước hai cái, Lỗ Kiến Hoa không hề thấy đau chút nào, thậm chí lúc đó còn quên luôn cả sự tồn tại của Đại Hoa.Cậu ta lảo đảo, lăn lộn rồi chạy đến cạnh Đại Hoa.“Đội trưởng Tần!”Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cổ họng Lỗ Kiến Hoa run rẩy phát ra âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ, giọng nói run đến mức không nghe được gì.Lỗ Kiến Hoa vội vàng ôm lấy cơ thể loang lổ máu của Tần Tiêu, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống đất.Sau khi kiểm tra sơ những vết thương trên người đội trường Tần, Lỗ Kiến Hoa không kịp nghĩ gì, muốn cõng Tần Tiêu chạy ngay về căn cứ.Bạch Hạ Hạ: “Meo~”Con mèo Ba Tư trắng xổm, chạm vào lồ ng ngực đang khẽ phập phồng của Tần Tiêu, đưa móng chân chìa ra từ đệm thịt mềm mại chạm vào bàn tay của Lỗ Kiến Hoa.Lỗ Kiến Hoa sửng sốt.Cậu ta thăm dò thì thấy muốn cõng Tần Tiêu thì phải đi qua Bạch Hạ Hạ, bàn chân của con mèo trắng chắc chắn là đã đè tay cậu ta lại mà, không thể nhầm được.“?”Lỗ Kiến Hoa nhìn bàn chân mềm mại và đẹp mắt của con mèo Ba Tư màu trắng, rồi lại nghi ngờ nhìn sang con hổ Đông Bắc đang nằm sấp gần đó.Trong chớp mắt, Lỗ Kiến Hoa buột miệng thốt lên: “Tao đi gọi người đến nhé?”Bạch Hạ Hạ giống như không nghe thấy, như một con mèo bình thường, nghiêng đầu.Đôi mắt trong veo, xinh đẹp tựa như quả nho, lộ ra vẻ mơ màng.Giống như đang nói, cậu ta nói cái gì vậy?Lỗ Kiến Hoa siết chặt nắm đấm: Đúng rồi.
Cậu ta vì kích động quá mức nên quên mất, đội trưởng Tần đang bị thương nặng, cậu ta mà cõng anh ấy chạy về căn cứ thì chắc chắn sẽ làm anh ấy bị thương nặng hơn.Phải kêu đội cứu thương đến.Lỗ Kiến Hoa vô cùng cuống quýt, nhìn Bạch Hạ Hạ rồi lại nhìn Đại Hoa.
Cảm thấy ánh mắt của con mèo này rất thông suốt, giống như có thể hiểu được tiếng người.Nếu không, sao lúc nãy nó lại gọi cậu ta quay lại chứ? Chăm chú nhìn một lúc, cậu ta lại thấy lúc nãy mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nhìn kỹ thì cậu ta thấy khuôn mặt sạch sẽ đáng yêu của Bạch Hạ Hạ đẹp hơn những con mèo bình thường rất nhiều, muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng cảm thấy cũng chỉ là một con mèo bình thường mà thôi.Đáng yêu và xinh xắn thật sự, còn những cái khác… Coi như xong.Mèo thì biết gì chứ? Cũng có thể là do con mèo này được con người nuôi, được huấn luyện nghiêm khắc nên trở nên thông minh khác thường?Cũng có một số thú vật thông minh hơn bình thường như vậy mà, chuyện chó mèo nuôi trong nhà cứu chủ cũng không phải là chưa từng xảy ra.Con mèo Ba Tư ở trước mặt này có lẽ đã được huấn luyện rồi nhỉ?Giống như những con chó nghiệp vụ có thể dựa vào khẩu lệnh để làm việc, nhưng lại không hiểu tại sao.Chắc hẳn con mèo Ba Tư này cũng vậy.Cuối cùng ánh mắt của cậu ta dừng lại trên mặt đội trưởng Tần đang bất tỉnh, cắn răng và giậm chân.Con mèo này có thể giúp cậu ta tìm thấy người, đúng là vô cùng thông minh.
Cậu ta có nên tin nó không?Cậu ta chần chừ, đội trưởng Tần bị thương quá nặng.
May là con hổ đã vững vàng cõng anh ấy đến đây, không làm anh ấy bị thương thêm.
Trên đường anh ấy được cõng trên lưng, nếu bị xóc nảy thì sẽ làm hại đến đội trưởng Tần.Lỗ Kiến Hoa không dám đưa ra quyết định, đưa mạng của đội trưởng Tần cho con mèo… Quá điên cuồng!Nhưng, cậu ta đối diện với đôi đồng tử trong suốt và trầm tĩnh của Bạch Hạ Hạ, ở nơi đó dường như đang phản chiếu bộ dạng mô hôi đầm đìa và sự lo lắng của Lỗ Kiến Hoa.Cậu ta ngồi xổm xuống nhìn Bạch Hạ Hạ, bên cạnh là Đại Hoa đang đặt cái đầu to giữa hai bàn chân to lớn, cái cằm đầy thịt lộ ra.Mặc kệ Lộ Kiến Hoa chơi đùa, hổ dữ cũng chẳng thèm để ý đến hành động của cậu ta, phong cách bá vương vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo.Lỗ Kiến Hoa hít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm chặt đổ đầy mồ hôi, cậu