“A Trân, tối nay cảm ơn cô trực ban giúp tôi, sau này tôi mời cô ăn kem.
”Lời còn chưa dứt, cửa văn phòng đã đóng lại, sau khi cửa phòng đóng lại, văn phòng to lớn chỉ còn lại một cô gái trẻ mặc quần đùi áo may ô.
Cô gái trẻ với mái tóc uốn lượn sóng cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên quyển sổ, một làn gió thổi qua, một chiếc khăn tay thêu hoa nhỏ rơi lên quyển sổ, che quyển sổ của cô.
Cô gái trẻ ngẩng đầu, cái miệng bôi son màu đỏ đậm mở ra, mắng chửi bóng người trong góc đó: “Không có mắt sao? Tôi đang làm việc, nếu anh còn dám làm loạn nữa, sau này lúc tôi khâu mớ thịt đó của anh, coi chừng tôi cắt mất một khúc đó!”Bóng người trong góc run rẩy, co rút ở đó không dám động đậy.
Sau khi cô gái trẻ nóng nảy chửi một tràng, lửa giận trong lòng đã giảm đi một ít, cô cầm khăn tay ra, lại bắt đầu cúi đầu viết.
Cô là Bạch Trân Trân, tới từ năm 2023, là một cô gái phương Bắc chính cống, cha mẹ của cô đều là lãnh đạo nhỏ ở đơn vị sự nghiệp chân chính, mà cô từ nhỏ đã phản nghịch, không đi con đường bình thường, sau khi tốt nghiệp, trực tiếp vùi đầu vào nghề chuyên gia trang điểm thi thể.
Lúc đó, chuyên gia trang điểm thi thể là một nghề mới nổi, tuy lương cao nhưng bởi vì phải tiếp xúc với thi thể, người khác khó tránh có thành kiến.
Vì vậy, Bạch Trân Trân đã không còn nhỏ nữa nhưng ngay cả một đối tượng đường hoàng cũng không có.
Lúc bước vào ngưỡng ba mươi, cô bị cha mẹ bức ép, không thể không từ bỏ ngành nghề mình yêu thích, chuẩn bị thi công chức, để người cha vừa làm phẫu thuật mạch vành yên tâm, không còn bận lòng cho tương lai của cô nữa.
Trong tâm trạng phiền muộn cực độ, Bạch Trân Trân chạy tới quán bar uống rượu, kết quả mở mắt ra lần nữa, cô đã tới năm 1990, trở thành Nhập Liệm sư của một nhà tang lễ ở Hương Giang Cửu Long.
Cô, Bạch Trân Trân, xuyên không rồi.
Tốn ba ngày, Bạch Trân Trân dung hợp ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng thành thục tiếng