Mắt Vương Kim Phát nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân không chớp mắt giống như đang muốn nhìn thấu cô vậy.
Còn Bạch Trân Trân lại thản nhiên đối mặt với anh ta.
Chuyện chưa từng làm chính là chưa từng làm, vết thương của bà Vương dựa vào đâu mà nói là do cô làm?“Lúc xảy ra chuyện chỉ có hai người các cô ở trong cửa hàng nhang đèn, nếu không phải cô ra tay thì vết thương trên người bà Vương là từ đâu mà có?”Bạch Trân Trân bật thốt lên: “Không phải là người ra tay thì không thể là quỷ ra tay được à?”Bạch Trân Trân rất chắc chắn là mình chưa từng ra tay đánh bà Vương, vậy nếu đã không phải cô thì cũng chỉ có thể là quỷ.
Nghĩ đến cái nhà bẩn muốn chết của bà Vương, Bạch Trân Trân cảm thấy khả năng này rất cao.
Nhưng Vương Kim Phát lại dùng ánh mắt một lời khó nói hết để nhìn Bạch Trân Trân: “Giờ cũng là một chín chín lăm rồi, cô còn tin tưởng cái chuyện đó sao? Trên thế giới này sao có thể có quỷ tồn tại?”Người này nói láo cũng không nháp trước gì cả? Sao có thể chứ.
Vương Lan Hương xác nhận Bạch Trân Trân đánh bà ta, hơn nữa Bạch Trân Trân cũng đã đâm tài xế kia bốn mươi sáu nhát dao, đây không phải là chuyện một cô gái bình thường có thể làm được.
Vương Kim Phát có lý do để hoài nghi lên người cô gái này còn có những vụ án khác nữa, nhất là tin tức mà bệnh viện truyền tới nói vết thương trên người tài xế nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng dao nào cũng vừa hay tránh được chỗ trí mạng, khiến gã đau đớn không chịu được nhưng lại không đến nỗi mất mạng.
Loại hành vi khống chế lực chính xác như thế không phải thứ người bình thường có thể có được, Vương Kim Phát nhớ lại những vụ án cùng phát sinh dạo gần đây, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân càng thêm sắc bén hơn.
“Cô Bạch Trân Trân, nhận thấy cô có liên quan đến hai vụ án này, tôi lấy danh nghĩa giám sát cao cấp của sở cảnh sát Tây Cống Hương Giang tạm giam cô, xin cô phối hợp điều tra với cảnh sát, cảm ơn đã hợp tác.
”Vừa nói, Vương Kim Phát đã lấy còng tay ra, nhìn tư thế kia dường như muốn còng Bạch Trân Trân lại vậy.
Cô tới sở cảnh sát một chuyến, kết quả tự dày vò bản thân mình thành nghi phạm phạm tội, Bạch Trân Trân mặt đầy cạn lời nhìn về phía Vương Kim Phát, hỏi ngược lại.
“Sếp, anh có chứng cứ gì chứng minh tôi có liên quan với vụ án anh đã nói? Tôi không hề đánh Vương Lan Hương, bà ta