Nhà họ Tô cũng không ngoại lệ, đàn ông nhà họ Tô đang làm ở ngoài ruộng cũng nhanh chóng chạy về nhà, sau đó lấy bao bì, xúc đầy thóc lên rồi buộc chặt lại.
Vương Tú Mi thích náo nhiệt, cho nên bà kéo Tô Trà ra ngoài, đi theo phía sau mấy người đàn ông.
Trời rất nóng, Tô Vận không muốn ra ngoài, mà Tô Vận cũng ở nhà theo.
Thế nhưng bà nội Tô và Vương Quyên lại ra ngoài cùng với mấy người đàn ông.
Vương Tú Mi và Tô Trà chậm rãi lết ở phía sau cùng.
Vương Tú Mi nhìn thấy mấy người đàn ông ở phía trước khiêng những bao thóc to, gương mặt của bà tràn đầy niềm vui.
"Nhà chúng ta có nhiều thóc thế này, chút nữa bán được tiền rồi mẹ sẽ bảo bà nội con cho tiền để mẹ làm cho con một bộ quần áo mới, không phải con thích chiếc váy hoa của Tô Vận kia ư? Mẹ sẽ làm cho con một bộ còn đẹp hơn như thế nữa.
" Vương Tú Mi cười khanh khách nói với Tô Trà.
Nghe thấy những lời này của mẹ già, Tô Trà suy nghĩ một lát, cô tìm thấy trong kí ức của nguyên chủ hình ảnh chiếc váy hoa của Tô Vận - thứ mà nguyên chủ đã vô cùng hâm mộ.
Trong trí nhớ, chiếc váy có màu trắng, trên thân váy có những bông hoa nhỏ màu vàng tươi.
Nói thật ra thì chiếc váy đấy cũng khá đẹp.
Thẩm mĩ cứ như một chiếc vòng tuần hoàn, giống như ở thế kỉ hai mươi