Trong thôn, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba sinh viên đại học, cao đẳng, nếu nhà họ lập tức xuất hiện hai sinh viên, vậy thì vô cùng nổi bật rồi còn gì.Nghĩ thế, ánh mắt mà ông nội Tô nhìn Tô Trà vô thức mềm mại thêm vài phần.Lén nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của ông nội Tô đối với Tô Trà, Tô Vận vô thức siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương của cô ta trắng bệch, có thể thấy cô ta dùng rất nhiều sức.Rõ ràng dựa vào ưu thế của đời trước, năm tám tuổi, cô ta cứu được ông nội Tô bị té ngã gãy chân ở trong núi, sau đó trong phương diện học tập cũng trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình.Lúc này Tô Trà lại xuất hiện, hình như lực chú ý của ông nội Tô đã bị dời đi một chút rồi.Điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy những thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại bị cướp đoạt.Có thứ gì đó dường như đang lén thay đổi, mà Tô Vận lại cảm thấy mình bất lực không làm được gì.Đợi ăn cơm tối xong, Vương Tú Mi lại moi vài viên kẹo đưa cho Tô Trà, lúc đưa còn cố ý dặn dò: "Đừng có cho cha con nữa, một người đàn ông lớn như cha con còn ăn kẹo cái gì.
Có nghe thấy lời mẹ nói không?""Con nghe rồi ạ, con nghe rồi ạ." Tô Trà mềm mại trả lời.Tô Bảo ngồi cạnh nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay