Tô Trà cũng phục rồi luôn, bà mẹ hời này của cô, đúng là lợi hại!"Vợ thằng hai, con lại đây, chuẩn bị nấu cơm trưa đi.
" Bà nội Tô ném lại một câu như thế, sau đó không thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng vào nhà bếp.
Gương mặt của Vương Tú Mi suy sụp trong nháy mắt, trong lòng bà đang cân nhắc xem mình có nên chạy trốn không.
Thế nhưng bà lại lo lằng nếu mình trốn đi, cơm trưa sẽ không có phần bà, thế nên, Vương Tú Mi đành chậm rãi lê bước đi đến phòng bếp.
Ôi chao, thất sách quá, sớm biết thế thì sau khi nói xong, bà quay người về phòng luôn cho rồi.
Chỉ chốc lát sau, trong nhà bếp truyền đến âm thanh dạy bảo của bà nội Tô.
"Vợ thằng hai, con làm gì thế hả? Dầu không mất tiền mua à, con đổ nhiều như thế làm gì?""Dừng, dừng, dừng, Vương Tú Mi, con đừng đổ nước chứ! ""Vương Tú Mi, con nói xem, con ăn thì không thiếu miếng nào, thế nhưng làm thì chẳng làm được cái gì nên hồn.
Ngoại trừ ăn ra, con còn làm được cái gì nữa hả?"Trận chiến được kết thúc bằng câu nói cuối cùng của bà nội Tô, sau đó Tô Trà vẫn đang đứng trong sân chưa kịp về phòng, nhìn thấy bà mẹ già của mình mặt mày xám xịt rời khỏi phòng bếp.
Gương mặt Vương Tú Mi tràn ngập vẻ ấm ức, bà tiến đến trước mặt Tô Trà, kéo cô đi về căn phòng của chi thứ hai.
"Cạch.
" Một tiếng,