Người trong thôn làm việc trong ruộng nhìn thấy Lục Kiều dưới bóng cây thì ai cũng cảm thấy ngạc nhiên, thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Kiều.
Mọi người nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo trong bóng râm, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.
Lục Kiều này càng lớn càng xinh đẹp, thật giống như mọng nước, nhìn dáng dấp nhỏ nhắn môi hồng răng trắng kia đi, bọn họ thật đúng là chưa từng thấy qua người con gái nào đẹp hơn cô con gái của nhà họ Lục này.
Có không ít ánh mắt của mấy chàng trai không khống chế được mà nhìn về phía Lục Kiều, cho dù Lục Hoa Minh không ngừng trừng mắt với bọn họ cũng không khiến cho bọn họ thu ánh mắt lại.
Lục Hoa Minh ở trong ruộng phát hiện ánh mắt của mấy tên nhóc thối kia cứ nhìn chằm chằm con gái nhà mình, ông ấy cũng không còn tâm trạng nào để làm việc nữa, chỉ lo trừng mắt với người ta.
Mãi cho đến khi công việc cũng gần xong rồi, Lục Hoa Minh lập tức nóng lòng đưa Lý Thúy Hoa và con gái nhỏ về nhà.
Hừ hừ, con gái nhỏ nhà ông ấy mới không cho những thằng nhóc thối kia nhìn!Đợi đến khi bóng dáng của Lục Kiều dần dần biến mất trên bờ ruộng, vẻ mặt của mấy thanh niên còn đang làm việc đầy tiếc nuối thu ánh mắt lại.
Dáng dấp của Lục Kiều thật đẹp, nếu cưới được cô gái nhỏ như vậy về nhà thì…Bọn họ cũng chỉ mơ mộng chút thôi.
Một là người lớn trong nhà sẽ không đồng ý, còn có một người nữa