“Ấy, đừng nói tôi, Tưởng Thanh Tùng mới là súc vật thật sự kia kìa, bạn gái của cậu ta cũng chỉ mới mười sáu tuổi phải không?”“Nói nhảm, đi thôi.
” Phó Hàn Tranh sải bước đi ra khỏi sân sau, Cận Vĩ Quốc thấy Phó Hàn Tranh rời đi thì vội vàng đuổi theo sau.
Buổi tối, người nhà họ Tưởng tụ tập lại với nhau, ngay cả người vừa đính hôn là Lục Dao cũng đến đây.
Chủ đề hôm nay là nhà họ Tưởng muốn nhận nuôi một đứa bé, đứa bé này là con của một liệt sĩ.
Thời gian trước, khi Tưởng Thanh Tùng làm nhiệm vụ thì cha đứa bé vì cứu Tưởng Thanh Tùng mà hi sinh.
Sau khi cha đứa bé hi sinh không bao lâu thì mẹ đứa bé đã gói ghém đồ đạc bỏ đi, vậy là đứa bé không còn cha mẹ nữa.
Cho nên, bây giờ đứa bé này không có ai chăm sóc, trước khi Tưởng Thanh Tùng trở về thì đã định đưa đứa bé về để nhà họ Tưởng nuôi, chi tiêu của đứa bé thì mỗi tháng Tưởng Thanh Tùng sẽ gửi tiền về.
Mà Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc thì phụ trách đưa đứa bé đến một cách an toàn, chỉ có điều không ngờ lại đến đúng lúc tổ chức lễ đính hôn của Tưởng Thanh Tùng.
Tưởng Thanh Tùng phát giác được bầu không khí ngột ngạt trong phòng, mở miệng nói: “Cha, mẹ, mọi người nuôi đứa nhỏ, mỗi tháng con sẽ gửi tiền về.
”Cha Tưởng không nói gì, ánh mắt nhìn