Trong lúc Lý Thúy Hoa nói chuyện, Lục Kiều đã uống sạch một bát canh trứng.
Thấy Lục Kiều không nói tiếng nào, Lý Thúy Hoa cũng không trông cậy con gái sẽ nói được gì, trước kia lần nào cứ nhắc đến Tưởng Thanh Tùng là con gái lại tỏ vẻ rầu rĩ không vui, sau lưng còn len lén lau nước mắt.
Nhưng dù con gái không thích nghe, Lý Thúy Hoa vẫn phải nói.
Bà cảm thấy làm người phải có giới hạn, bà cũng muốn tốt cho con gái, Tưởng Thanh Tùng và Lục Dao sắp kết hôn rồi, một cô gái trong trắng như Kiều Kiều còn có thể giao du với người đàn ông đã đính hôn hay sao?Lý Thúy Hoa lại lải nhải thêm một hồi, nói qua nói lại đều là bảo Lục Kiều nhất định phải cắt đứt quan hệ với Tưởng Thanh Tùng.
"Kiều Kiều, cha mẹ đều muốn tốt cho con, dù Tưởng Thanh Tùng cái gì cũng tốt, nhưng người ta đã đính hôn rồi! "Trên thế giới này, khó nhất là làm cha mẹ, nhìn thái độ tận tình khuyên bảo của Lý Thúy Hoa, Lục Kiều không khỏi nở nụ cười yếu ớt với bà, khẽ lên tiếng:"Mẹ ơi, con nghe lời mẹ, con sẽ cắt đứt với Tưởng Thanh Tùng.
"Cắt đứt, chắc chắn sẽ cắt đứt!Nam chính và nữ chính đính hôn, cô còn có gì mà luyến tiếc?Hơn nữa bây giờ Lục Kiều cũng chẳng có tình cảm gì với Tưởng Thanh Tùng, người có tình cảm với anh ta là nguyên thân, bất kể có lỗi với Lục Kiều hay không thì cô cũng không làm được việc tiếp nhận tình cảm của người