Nửa đêm, phòng tạm giam.
“Hiện tại thời gian này ít người!” Diệp Gia ghé bên tai đồng bọn nói: “Tôi trốn ra trước, đi tìm ông Từ giúp đỡ, cứu mọi người ra.”
“Em đó, trốn thử cho chị xem.” Đào Địch liếc mắt nhìn cô một cái, hạ giọng nói: “Mấy tên gia hỏa đó ăn chay à? Có thể trốn ra được thì cũng gặp phải quỷ.”
“Thử xem nha.” Diệp Gia nở nụ cười thần bí với cô, dơ tay lên, lao ra cửa và hét lên: “Báo cáo đội trưởng, tôi đến kỳ kinh nguyệt rồi!”
“Phốc!” Ngoài cửa Đoàn Hiểu Quân vừa húp một ngụm cháo bữa khuya, cơm trực tiếp từ mũi phun ra ngoài.
Diệp Gia đi ở phía trước, Đoàn Hiểu Quân đi theo sau, ở trước cửa phòng vệ sinh, cô xoắn xếp ly trên chiếc váy ngắn của mình, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía Đoàn Hiểu Quân: “Đội trưởng Đoàn! Tôi cần băng vệ sinh.”
“Có mỗi cô là lắm chuyện.”
“Anh đi mua giúp tôi nha!” Diệp Gia mở to mắt nhìn hắn, hai mắt phiếm nước: “Bằng không người ta đi đời nhà ma mất!”
Đoàn Hiểu Quân là người mềm lòng, cuối cùng đỡ trán, một phen cầm cái dù bên cạnh muốn ra khỏi cửa, quay đầu lại chỉ vào Diệp Gia: “Cô đừng có giở trò với tôi đấy!”
Diệp Gia liên tục bảo đảm: “Nhất định ngoan ngoãn ạ!”
Đoạn Hiểu Quân trợn mắt, cầm dù chạy vào trong đêm mưa gió.
Hai phút sau, Diệp Gia lén la lén lút từ nhà vệ sinh nữ đi ra, nhìn nhìn xung quanh, bây giờ đã là một giờ rạng sáng, đêm đã khuya, trong cục rất yên tĩnh.
Trong phòng làm việc, Phó Tri Duyên ngồi trước bàn làm việc, đèn làm việc sáng rực chiếu sáng một góc bàn, những ngón tay mảnh khảnh cầm một tập tài liệu, bộ đồng phục màu đen vừa vặn, hàng cúc áo sơ mi được cài tỉ mỉ, tôn lên dáng lưng mượt mà của anh, cơ bắp cánh tay bo sát vừa phải, tinh xảo lại hoàn mỹ.
Trầm mặc, trở thành một ngọn đèn cô độc.
Ở trước đặt một cái máy tính, là màn hình giám sát của đồn cảnh sát, trong màn hình là giữa đại sảnh, xuất hiện một cô gái mặc váy ngắn bộ dạng rón ra rón rén, phía trước chính là cửa chính, cô ngó trái nhìn phải, trong hình ảnh yên tĩnh chỉ có cô đang di chuyển, cực kỳ giống một con hồ ly ranh mãnh.
Dường như trong lòng có linh cảm, cô ngước mắt lên nhìn anh thông qua ống kính xa xa đối diện.
Đột nhiên, khóe miệng cô nở nụ cười tinh ranh, vươn tay về ống kính đang theo dõi.
Dơ một ngón tay giữa...
Phó Tri Duyên lập tức đọc ra khẩu hình hình của cô: “Bye Bye nhá!”
Trong đôi mắt lãnh đạm hiện lên một tia gợn sóng không dễ nhận thấy.
Ngay trước khi chân Diệp Gia bước ra khỏi cửa lớn, trong nháy mắt được chạy về phía tự do kia, cổ tay cô bị một bàn tay mạnh mẽ, dày thô, lòng bàn tay chai sạn gắt gao nắm chặt.
Là tay của đàn ông.
Anh túm cổ áo đem cô xoay người lại, cánh tay bị đau một trận, một tiếng “cạch”, hay tay bị ngoặt ra sau lưng, một lần nữa bị còng tay lại.
Liền mạch lưu loát, hoàn toàn
không một chút dư thừa.
Diệp Gia ngẩng đầu lên, đón nhận một đôi mắt màu hạt dẻ không chút gợn sóng.
Mà ở bên trong, cất giấu một tòa thành cô độc.
Cô nghe thấy những hạt mưa đập vào những gân lá tí tách tí tách, gió đêm thổi dưới mái hiên nhà.
Một tia chớp ầm ầm xẹt xuống, chiếu sáng khuôn mặt của anh, góc cạnh sắc bén tựa như những ngọn núi phủ tuyết, lạnh lùng mà cứng rắn.
Trái tim cứ như vậy mà run run một chút.
Trong cuộc đời của mỗi người, sẽ có những phản ứng bản năng khác nhau đối với từng cuộc gặp gỡ.
Mà giờ khắc này Diệp Gia ý thức được tia chớp xẹt qua trong tim mình hẳn là...tình yêu.
Phó Tri Duyên xách theo Diệp Gia trở về văn phòng.
“Đi vào.”
Anh buông lỏng cổ áo Diệp Gia ra, quay đầu lại đóng cửa văn phòng, ngồi xuống trước bàn làm việc, tiếp tục xem hồ sơ vụ án.
Diệp Gia bị còng tay, nhẹ tay nhẹ chân đi đến vách tường, sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống.
Văn phòng yên ắng, chỉ có tiếng anh lật hồ sơ xem vụ án, xen lẫn tiếng mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Diệp Gia len lén ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của anh, ôn nhuận, nhu hòa.
Trong tương lai có những năm tháng rất dài rất dài, Diệp Gia đã dưỡng thành một loại thói quen như vậy, cho dù anh ở đâu hay làm cái gì chỉ cần anh trầm tĩnh như bức họa, trái tim và đôi mắt của cô vĩnh viễn chuyển dời đến trên người anh, sau đó quên đi hô hấp, quên đi sự lưu thông của máu, quên đi sự già nua của thời gian.
Sự hấp dẫn và cám dỗ trí mạng, không có cách nào cưỡng lại.
Anh dường như cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt nhìn về Diệp Gia, cô vội vàng cụp mắt xuống, tim đập lệch nửa nhịp.
Ngoan ngoãn ôm đầu, ngồi xổm sát tường.
Phó Tri Duyên liếc nhìn cái váy ngắn cũn của cô, lộ ra một cái quần an toàn màu trắng, anh khẽ nhíu mày, giọng nói như gió, vẻ bất đắc dĩ: “Không bắt cô phải ngồi xổm.”
"Vâng!" Diệp Gia nghe lời gật đầu đứng dậy, đứng phạt sát vách tường.
Phó Tri Duyên chỉ chỉ vào chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ ở trước mặt: “Ngồi ở đó.”
Diệp Gia lết từng bước nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Ghế gỗ được đặt ngay đối diện với Phó Tri Duyên, cô tiếp tục nhìn trộm anh, càng nhìn mặt càng nóng lên.